Thanh xuân của em đâu chỉ riêng anh

Thứ hai - 19/08/2019 01:50
Mỉm cười lên nào cô gái. Em vẫn tin với trái tim này, em sẽ tìm được cho mình một nửa thực sự chứ không phải “nửa vời” như anh.
***
Mùa thu lặng lẽ về trong hương hoa sữa ngan ngát, dịu ngọt giăng khắp không gian. Trên chiếc lá bàng thu vàng vọt rơi xuống nơi góc đường. Em chào thu đến bằng một sớm mai đón bình minh hé rạng. Mở tung cửa sổ hít luồng hơi lạnh dịu dàng đang lan tỏa trong tim. Tất cả như đang cố níu lấy chút bình yên sau những ngày giông bão.
Chiều tan tầm, bóng hoàng hôn đổ vàng góc phố, hương hoa sữa nồng nàn phủ một lớp lãng mạn lên góc đường hiu quạnh. Bàng thay lá, chao nghiêng giữa đất trời. Khô khốc. Gầy gò. Lạnh lẽo. Tiếng vĩ cầm từ nơi nào vọng lại khiến nỗi nhớ bỗng chốc ùa về quay quắt trong tim.

 
 
Anh - chàng trai của tháng 11 ẩm ương ấy, đã dịu dàng đến bên em rồi vội vàng biến mất như mây trời, bỏ lại em bơ vơ giữa dòng đời xuôi ngược. Có phải tình yêu ấy vốn lẽ đã không hề dành cho em? Có phải tất cả những ngọt ngào đều chỉ là giả dối? Anh đi. Đi trong vang đỏ của đất trời, cũng vào một ngày lá bàng cuộn mình trên con đường còn in dấu vết của mưa.

Em vẫn cố tỏ ra an nhiên như chưa hề thương tổn. Mắt ráo hoảnh dẫu lòng đang dậy sóng. Để khi màn đêm buông là nước mắt chực trào. Em đem nỗi nhớ ấy vào trong giấc ngủ chập chờn của những cơn mơ đứt quãng, là giữ lấy bầu trời màu xám của riêng em nơi sâu thẳm tâm hồn. Thời gian đã phủ bụi mờ mà nỗi đau ấy vẫn còn âm ỉ mãi trong tim.
Giờ đây, trong một quán cà phê nhỏ, em lặng lẽ gặm nhấm sự cô đơn, chậm chạp quan sát sự sống trước mắt mình, và chậm chạp suy nghĩ. Cớ sao người vội buông tay, để lại nơi đây một khoảng trời hoang hoải. Có phải ngày ấy em đã quá ngây ngô khờ khạo khi trao trọn trái tim mình, để cuối cùng em là người chịu hết thảy những tổn thương?
Những ngày tháng qua, em đã vùi mình trong nỗi buồn và nỗi nhớ. Là vết xước dài nghẹn ứ ở trong tim. Yêu anh, em mới biết mình yếu mềm đến thế. Liệu rồi em có đủ dũng cảm để yêu một người lần nữa không anh?
]
 
Nhưng kìa, thử nhìn xem, em còn bao ngày, bao tháng, bao năm trong quỹ thời gian ngắn ngủi? Chẳng phải ngoài kia nắng vẫn chan hòa, gió vẫn mênh mang đấy hay sao? Vậy hà cớ gì em để cho hoàng hôn ngập đầy trong ánh mắt, để tuổi thanh xuân trôi qua phí hoài vô ích bởi một người? Mỉm cười lên nào cô gái. Em vẫn tin với trái tim này, em sẽ tìm được cho mình một nửa thực sự chứ không phải “nửa vời” như anh.
Em sẽ lưu lại bầu trời xanh nơi đáy mắt, để gió cuốn trôi xưa cũ đi một lần. Em tin sẽ có người thật lòng đến bên em, dắt em qua những lối mòn vướng màu buồn kỷ niệm và cùng ru ngủ những nỗi đau miên man theo ngày tháng. Vậy nên cho em buồn nốt trọn hôm nay nhé, để ngày mai em lại xinh tươi như thuở ban đầu.

 

Tác giả: Hoàng Nguyệt – blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập41
  • Máy chủ tìm kiếm4
  • Khách viếng thăm37
  • Hôm nay3,338
  • Tháng hiện tại26,505
  • Tổng lượt truy cập8,811,631
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây