Trong tình yêu, kẻ không có được tình yêu mới chính là người thứ ba?
Thứ sáu - 16/08/2019 01:53
Tôi đã si tình đến mức mù quáng chẳng biết rằng: Tôi mới là kẻ thứ ba. Quả thật, trong tình yêu, kẻ không có được tình yêu mới chính là người thứ ba. Tôi đã không còn là nữ chính trong câu chuyện tình yêu của anh từ lâu lắm rồi. Chỉ là bản thân vẫn luôn cố chấp xem sự tử tế anh dành cho tôi chính là tình yêu.
***
"Không phải vì cô đơn mới nhớ anh" - Bài hát vang lên khi tôi còn chưa kịp gập chiếc ô sũng nước xuống. Mưa càng lúc càng nặng hạt, hắt thẳng vào hiên quán café nơi tôi trú vội. Mưa ào ạt tới mức chiếc ô nhỏ của tôi không trụ nổi nữa, đành phải chạy vội vào hiên café bên đường trú tạm. Bạn nhân viên có cái nón nhỏ màu đỏ trên đầu ngó ra ngỏ ý mời tôi vào trú tạm. Nhưng thôi, tôi gật đầu kèm nụ cười thân thiện, khéo léo từ chối kiểu mình đứng đây chỉ một chốc nữa sẽ rời đi. Thật ra, tôi vẫn thích đứng dưới hiên ngắm mưa như thế. Nó làm tôi nhớ đến cái cách mà tôi và anh quen nhau. Chỉ là rất lâu rồi, tôi đã không còn cảm giác muốn bắt gặp tình yêu thêm một lần nào nữa. Có những điều đã chẳng thể tìm lại nữa, chẳng hạn như cảm giác lúc đó, với tôi giờ chỉ là giấc mơ. Một mình đi qua bao cơn bão rồi, thêm một trận mưa lớn cũng không thấy tệ lắm đâu.
Hiên café nhỏ có giàn hoa giấy phủ kín hai bên khung cửa sổ hệt như Hội An thu nhỏ, thêm những bài nhạc hoa buồn buồn dường như khiến người ta chạnh lòng cùng cái réo rắt của cơn mưa. Trong ánh sáng nhạt, bóng cây bên đường chồng lên nhau. Tán cây cũng rùng mình trước những cơn gió mạnh. Những cánh hoa sũng nước bạc bẽo rơi xuống, tím cả một góc đường. Mưa đêm từng hạt vội vã rơi xuống vỡ tan tành ngay trước mắt cô gái nhỏ đang đứng nép bên hiên. Tôi thở dài, vội ngước mặt lên cao một chút, tuyệt đối không để nước mắt rơi. Tự nhủ lòng, tôi đã cất hết nỗi buồn vào ngày hôm qua. Tôi cần những ngày bình yên để nghe tiếng mưa không còn chua xót nữa. Giống như chiều hôm ấy, ngày tôi gom hết dũng lực quay lưng đi để lại anh cùng cô gái đó.
...Chiều hôm ấy, trời mưa rất to. Tiếng mưa lúc ấy còn thê lương hơn bây giờ nhiều. Chỉ là lúc ấy tôi chẳng biết mình cần phải gom bao nhiêu sự bao dung mới đủ tha thứ cho người đàn ông nhẫn tâm phản bội mối tình hai năm tươi đẹp. Phải cần thêm bao nhiêu bình tĩnh nữa mới có thể xem như không có gì?
Tôi đã từng đổ gục trước sự ga lăng của anh vào một ngày mưa nọ, cũng dưới mái hiên một quán café gần lớp học thêm tiếng Trung buổi tối. Hôm ấy lớp học kết thúc trễ, tôi vụng về quên mang ô báo hại gần cả tiếng đứng nhũn chân đợi mưa ngớt. Vừa đợi vừa cắm tai nghe hát líu lo theo bản nhạc Hoa trong máy. Tôi của năm ấy đã từng mê mẩn những câu chuyện ngôn tình lãng mạn, mơ về những chàng hoàng tử bước ra từ trong truyện đẹp đến mê hồn. Nhưng tuyệt nhiên tôi chưa từng một lần mơ mình sẽ là nữ chính trong những câu chuyện đó.
Năm ấy có quá nhiều bộ phim thanh xuân vườn trường đẹp rạng ngời khiến những cô gái thích mơ mộng như tôi thêm phần ảo tưởng. Đến mức khi anh cùng chiếc ô xuất hiện trong màn mưa tôi đã phải khựng lại mất vài giây. "Thật đẹp trai!” Tôi đỏ mặt tự lòng mình thốt lên. Dường như anh vừa bước ra khỏi cổ tích rồi lại đi lạc vào trái tim tôi. Tôi cứ như một đứa ngốc nhìn theo anh tủm tỉm cười. Anh tiến về phía quầy gọi nước, tay vẫn cầm chiếc ô sọc caro màu xanh nhạt. Chiếc áo jean mỏng cùng đôi giày vans trắng khiến anh càng nổi bật hơn. Anh ngó nghiêng quán tìm chỗ ngồi thích hợp rồi vô tình ánh mắt ấy chạm vào tôi. Thật ra chỉ là lướt nhẹ một cái, rồi dường như ý thức được có kẻ biến thái nãy giờ vẫn nhìn chằm chặp vào anh. Anh quay sang chỗ khác rồi nhếch mép cười. Tôi là vì ánh mắt ấy mà ngại ngùng chẳng dám quan sát anh thêm nữa. Hoặc là vì list nhạc trong máy chạy đến bài hát tôi cực kỳ thích nên tôi chẳng buồn chú ý tới anh nữa. Dù sao thì nữ chính ngôn tình chưa bao giờ là tôi.
10 giờ 45 phút, tôi giật mình khi nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên. Thôi chết! Kí túc xá tôi ở 11 giờ đóng cửa. Dù trời vẫn còn mưa nặng hạt tôi vội vã cất chiếc headphone vào balo rồi rời đi. Một trăm lẻ một hạt mưa vừa chạm vào tôi thì đột nhiên chiếc ô caro xanh kia xuất hiện. Tôi ngước mặt lên, dưới tán ô ấy là anh chàng soái ca ban nãy. Tôi lại đỏ mặt, chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì anh lên tiếng:
- Nhà em ở đâu? Để anh đưa em về!
Giọng nói ấm nóng của anh dường như có ma lực khiến tôi gần như quên mất lời mẹ dặn phải cảnh giác với người lạ. Ngàn lần xin lỗi mẫu thân, con gật đầu đồng ý với anh ấy từ lúc nào rồi!
Hôm đó anh đưa tôi về tận cổng kí túc xá rồi vẫy tay chào tôi như thể rất thân quen. Có lẽ vì vậy mà tôi tương tư anh gần cả tuần sau đó.
Lớp học thêm tiếng Trung buổi tối của tôi đổi giáo viên mới. Anh bước vào như một trang cổ tích, những ngày sau đó anh trở thành động lực lên lớp của tôi. Rồi tôi và anh quen nhau, chúng tôi cùng trải qua những năm tháng thanh xuân đẹp như tôi từng thấy trong những bộ phim kinh điển. Tôi chưa bao giờ phải phàn nàn về anh. Anh vẫn luôn đối xử rất tốt với tôi và với tất cả mọi người. Sự tử tế của anh gần như dành cho cả thế giới. Giúp đỡ người khác là niềm vui lớn nhất của anh. Cô bạn thân của tôi.
Mơ, luôn nhắc nhở tôi về chuyện đó. Rằng với một người tốt với cả thế giới như anh thì tôi phải giữ thật kĩ. Tôi chỉ cười vì tôi chưa bao giờ hoài nghi tình yêu của anh. Anh và tôi bên nhau đã lâu như thế, anh nhất định sẽ không làm tổn thương tôi.
Một dạo nhiều người bảo thấy anh đi cùng một cô gái khác, tôi gạt hết, còn tỏ vẻ giận dữ với họ vì đã nghi ngờ anh như thế. Tôi rõ ràng vẫn luôn nhìn thấy trong ánh mắt của anh có tình yêu dành cho tôi thật sự. Tôi vẫn tin anh. Cho tới khi tôi tận mắt chứng kiến cảnh cô gái xinh đẹp cười hạnh phúc trong vòng tay anh.
Lúc đó, tôi rất sợ hãi, tôi sợ mất anh. Tôi sợ mình phải thoát ra câu chuyện ngôn tình đẹp đẽ thuần khiết đó. Chuyện gì đến rồi cũng phải đến, tôi kiên nhẫn đối mặt với lời giải thích của anh. Tôi giận dữ đến mức hất cả ly nước cam vào mặt cô gái. Rồi sau đó bẽ bàng nhận ra tôi mới chính là kẻ thứ ba. Tôi đã si tình đến mức mù quáng chẳng biết rằng: Tôi mới là kẻ thứ ba. Quả thật, trong tình yêu, kẻ không có được tình yêu mới chính là người thứ ba. Tôi đã không còn là nữ chính trong câu chuyện tình yêu của anh từ lâu lắm rồi. Chỉ là bản thân vẫn luôn cố chấp xem sự tử tế anh dành cho tôi chính là tình yêu. Anh đã không còn yêu tôi nhưng vẫn luôn dùng sự quan tâm giữ tôi bên cạnh. Vẫn luôn tốt với tôi ngay cả khi trái tim đã thuộc về người con gái khác. Anh nói đó là trách nhiệm. Tôi đứng dậy, hất nốt ly nước còn lại trên bàn vào người anh rồi dứt khoát rời đi. Lúc tôi quay người đi, lúc ấy tôi thật sự chính thức bước ra khỏi câu chuyện ngôn tình của anh rồi.
Tôi… đã không còn tin vào tình yêu nữa. Ngôn tình và những câu chuyện đẹp ấy, cứ coi như một bộ phim truyền hình đã đến hồi kết hoặc là một giấc mơ đêm đi, hiện thực thì chỉ cần bình yên thôi. Dứt cơn mưa này, tôi sẽ về cuộn mình trong chăn, tự pha lấy một ly cacao nóng rồi háo hức với bộ phim còn dang dở. Tôi không phải cô gái dễ gục ngã bởi một cơn mưa. Càng không phải một cô gái ngoài tình yêu thì chẳng có gì khác để làm. Tôi tuyệt đối sẽ không khóc vì anh nữa.
Mưa ngớt đi một chút, tôi thấp thỏm trước hiên định rời đi thì bạn nhân viên lúc nãy chợt bước ra mang cho tôi một ly cacao nóng. Tôi ấp úng rồi xua tay bảo mình thực sự không cần. Nhưng bạn nhân viên chỉ cười rồi chỉ tay về phía bên trong quán - nơi có những chiếc nón lá nhỏ kế bên những chậu cây xương rồng tà tà những cái gai nhọn.
Tôi điếng người. Là anh. Bên cạnh vẫn là cô gái ấy.
Giờ thì tôi chẳng lạ lùng gì nữa, không nhiều người biết tôi thích cacao nóng khi trời mưa, thích nghe những bản nhạc Hoa đau đến nghẹn lòng. Trước đây và bây giờ anh vẫn vậy, vẫn không thể ngừng quan tâm những cô gái yếu đuối. Chỉ là cách quan tâm của anh với tôi giờ không giống nhau nữa. Nếu như lúc trước tôi cho là lãng mạn thì bây giờ cảm giác tệ hơn rất nhiều. Sự tử tế của anh bây giờ khiến người ta gai lòng. Anh so với cây xương rồng kia thậm chí còn gai góc hơn, khiến ly cacao trên tay tôi rơi xuống, hắt cả lên bàn chân đang chết lặng.
Ánh mắt của anh khi nhìn tôi không hẳn là thương hại, chỉ là tôi không tài nào nhìn anh thêm lần nào nữa. Như hiểu ra tất cả, quay vội người, tôi bước đi, muốn biến mất thật nhanh khỏi khoảnh khắc đó. Khoảnh khắc mình giống như một con ngốc, trước nay luôn ngộ nhận sự tử tế của anh là tình yêu chân thật.
Tôi lao vào mưa, chẳng buồn bật chiếc ô nhỏ. Mưa khiến vết bỏng ở chân tôi rát lên, nhưng chẳng hề hấn gì so với vết thương trong tim đang rỉ máu. Tệ thật, đã bảo mình không được buồn vì anh thêm lần nào nữa.
Chẳng có chiếc ô nào che chắn cho tôi như lần đầu gặp anh. Nếu có, tôi thật sự chẳng cần nữa rồi. Trời hắt vào mặt tôi một trận mưa xối xả. Tỉnh khỏi giấc mộng cổ tích tôi rốt cuộc vẫn chẳng thể là nữ chính trong ngôn tình lãng mạn. Thức giấc, nước mắt hòa cùng mưa.
Tôi thật sự đáng thương đến mức anh phải tỏ lòng thương hại chăng? Tôi ấm ức cho sự ngờ nghệch của chính mình. Đem hết nước mắt mà thanh minh cho ngần ấy dồn nén đè nặng nơi lồng ngực. Thà rằng anh dứt khoát buông tay một lần, tôi đã không đau lòng đến vậy.
“Xin anh, đừng mang sự tử tế của mình gieo rắc vào lòng thế gian nữa. Anh cũng giống hệt nhiều người đàn ông ngoài kia mải mê ban phát sự tử tế mà quên mất rằng thứ mà cả đời không nên tùy tiện cho người khác đó chính là cơ hội và hy vọng. Nếu không còn yêu xin anh đừng khiến em nhớ về chuyện tình của mình bằng những vết cắt đau điếng.”
Người ta nói đi qua những ngày mưa sẽ gặp những ngày trời đổ nắng. Vậy mà chúng ta mới đi qua một người thôi lòng đã ngập tràn những bão giông. Có vẻ như tạo hóa có một quy luật rằng cuộc đời chúng ta ai rồi cũng sẽ phải bỏ lỡ một điều gì đó. Bỏ lỡ một cơn gió mát, bỏ lỡ một ánh trăng đẹp, bỏ lỡ một buổi chiều có nắng,… và tôi đã bỏ lỡ anh rồi. Bỏ lỡ câu chuyện ngôn tình có ánh mắt lấp lánh của anh và nụ cười trong trẻo của cô gái nhỏ thích mưa ngày ấy. Tôi nguyện bỏ lỡ vì vai diễn nữ chính trong câu chuyện tình yêu ấy không dành cho tôi. Mãi mãi vẫn vậy. Không dành cho tôi.
Mưa phùn nhẹ tênh, lòng tôi nặng trĩu. Bỏ lại anh và câu chuyện ngôn tình ướt mèm cũ kĩ, tôi vẫn bước tiếp dưới mưa.
Tác giả: Tóc Rối - blogradio.vn