Valentine không có anh

Thứ hai - 13/02/2023 23:12

Valentine này anh đã không còn bên cạnh tôi nữa, những ngọt ngào khi ấy giờ chỉ là một thước phim buồn. Tình cảm tôi dành cho anh không vì thế mà mai mọt dần, ngược lại nó càng da diết, càng mãnh liệt hơn. Nếu biết trước có kết thúc thế này, tôi đã yêu anh nhiều hơn thế nữa, đã đến tiễn anh lúc anh đi và nói lời tạm biệt cùng lời yêu.

***

Anh ấy và tôi quen nhau đã được năm năm, một khoảng thời gian không quá dài cũng chẳng quá ngắn nhưng đủ để có được một thứ tình cảm mãnh liệt. Khoảng thời gian chúng tôi bên nhau thật đẹp, nó cứ như một thước phim trên màn ảnh nhỏ - ngọt ngào, lãng mạn và cả đau khổ, chua xót. Nếu có thể trở về chuỗi ký ức ấy liệu tôi sẽ thay đổi được chúng không? Ít nhất là không phải sống trong day dứt, tiếc nuối. 

14 tháng 2 hôm ấy, tiết trời trong lành ánh nắng chan hòa ấm áp của mùa xuân lan rộng khắp không gian, không khí cũng nhộn nhịp hơn thường ngày. Trên con đường nhỏ ven hồ, tôi và anh ấy cùng dạo bước, tâm trạng của tôi vô cùng phấn khích và vui vẻ nhưng anh ấy thì khác, hôm nay anh ít nói hơn mọi khi, ánh mắt có chút buồn bã. Suốt cả buổi, anh ấy chỉ đi bên cạnh tôi thi thoảng lại cười nhẹ rồi xoa đầu tôi. Cảm thấy có chút kỳ lạ nên tôi dừng lại hỏi anh.

- Có chuyện gì sao?

Anh không đáp mà vẫn tiếp tục đi, tôi liền chạy đến đứng trước mặt nhìn anh chăm chăm

 - Em hỏi anh đó.

Bất chợt anh ấy nắm lấy tay tôi rồi ôm tôi vào lòng, vòng tay anh rất rộng, rất ấm, anh ôm tôi chặt đến mức có thể nghe thấy từng nhịp tim, từng hơi thở bên trong. Hai má của tôi bắt đầu đỏ ửng, tim đập loạn xạ, toang đẩy anh ra nhưng anh lại càng ôm tôi chặt hơn nữa.

yeu_7

- Đừng động đậy anh ôm em một chút nữa thôi.

Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng khiến tim tôi xao xuyến, khoảnh khắc ấy đầu óc tôi cứ lâng lâng khó tả, dù đã bên nhau rất lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh ôm chặt tôi đến thế, cứ y như rằng không muốn rời xa tôi.

 - Sau này em sẽ biết cho dù em cảm thấy cô đơn đến mức nào, có đau lòng ra làm sao thì cũng không một ai có thể xoa dịu vết thương ấy cho em.

Đột nhiên anh ấy thả tôi ra, nhìn sâu vào đôi mắt tôi, đáy mắt anh ánh lên từng tia u buồn, màu mắt dần chuyển sang đỏ, khóe mắt có chút ươn ướt, anh ấy xoa đầu tôi rồi đặt tay lên má, hơi khom người xuống mỉm cười nói với tôi.

 - Vì vậy em phải biết tự chăm sóc bản thân thật tốt, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải sống thật vui, thật hạnh phúc, có biết không?

- Sao tự dưng anh lại nói như vậy?

- Anh phải đi xa một chuyến, lúc đó sẽ không ai bên cạnh chăm sóc em.

- Đi xa?

- Đúng vậy, có lẽ là định cư một thời gian, chắc sẽ rất lâu...rất lâu mới trở về...

Tôi im lặng không nói, trong lòng từng cơn đau quặn thắt lại, đây là lần đầu tiên anh ấy đi xa. Trong năm năm qua chẳng ngày nào mà anh ấy không đưa đón tôi, chúng tôi hầu như chưa từng xa nhau bao giờ. Tôi bắt đầu cảm thấy bất an lại thêm lo sợ, sợ rằng nếu không có tôi bên cạnh anh sẽ không chịu ăn uống đầy đủ, không chịu chăm sóc bản thân thật tốt và sợ nhất vẫn là... anh không còn yêu tôi nữa. Tôi cúi đầu, mắt bắt đầu nhiễu giọt, tôi không muốn anh đi, không muốn rời xa anh. Tôi thử ngỏ lời bảo anh đừng đi nữa mà hãy ở lại với tôi, nhưng chẳng được. Anh đưa tay lau nước mắt cho tôi, rồi bất ngờ đặt một nụ hôn lên trán.

- Sợ không còn ai chiều chuộng em nữa à? Đừng khóc như con nít vậy chứ, bây giờ không xa nhau thì sau này cũng sẽ xa thôi... đâu ai sống mãi với nhau được.

Tôi khóc òa ôm chầm lấy anh ấy, nước mắt tôi thấm cả vào áo anh. Anh vuốt nhẹ mái tóc tôi, cố trấn an tôi đừng khóc nhưng thật ra chính anh ấy cũng khóc đấy thôi. Rõ ràng là vẫn muốn ở lại bên tôi, vậy mà cuối cùng cũng chọn đi xa.

yeu_1

Ngày anh lên máy bay, tôi đã ở nhà khóc một trận, mặc cho anh trước đó dặn dò muốn tôi tiễn anh đi. Điện thoại cứ reo liên tục, anh gọi tôi, tôi không muốn bắt máy nhưng được một lúc lòng tôi lại nóng ran lên, tay run run cầm chiếc điện thoại. Đầu dây vang lên:

 - Em giận anh à?

- Anh xin lỗi! Bảo bối em đừng giận anh nữa được không?

- Em mở cam lên cho anh nhìn mặt em đi.

- Em đang khóc à? Đừng khóc, ngoan anh thương.

Tôi khóc thút thít cầm điện thoại nhìn anh, mỗi lời anh nói ra lại làm trái tim tôi đau nhói, tôi thực sự không muốn xa anh chút nào cả, thật sự không muốn. Thấy tôi không trả lời, vẻ mặt bắt đầu trở nên căng thẳng, lo lắng. Tôi bình tĩnh lại rồi mở camera, nhìn thấy tôi mặt anh rạng rỡ hẳn lên, anh không trách việc tôi không ra sân bay tiễn anh mà chỉ dặn dò, nhắc nhở vài thứ. Vẫn là giọng nói đầy truyền cảm ấy, mắt anh hơi tối lại, xen vào đó là dòng nước ấm chảy trên hai gò má, anh lại khóc một lần nữa.

- Bảo bối em giữ sức khỏe đó, đừng thức khuya, đừng bỏ bữa sáng, uống nhiều nước vào, cảm thấy mệt mỏi thì phải đi khám bác sĩ ngay, đi đường thì phải cẩn thận một chút, chú ý an toàn. Và... nhất định phải sống thật hạnh phúc đó

 - Hic... anh nói cứ như không trở về nữa vậy, anh bỏ rơi em thật sao? Anh nhẫn tâm vậy à?

Tôi vừa nói vừa khóc, lúc này đây bỗng nhiên tôi muốn chạy đến ôm anh thật chặt, níu anh ở lại với tôi, không cho anh đi đâu cả nhưng bên đầu dây vang lên chuyến bay của anh ấy sắp khởi hành, lòng tôi thắt lại, tiếng khóc lại còn to hơn nữa, lần đầu tiên tôi khóc đến ngây dại, trái tim tôi như vừa bị xé toạc ra.

- Đừng khóc... em đừng khóc như vậy...

Lời nói của anh ấy chứa biết bao nhiêu là chua xót, là đau khổ. Giây phút cuối anh nhìn tôi, vẫn là nụ cười tỏa nắng ấy, ánh mắt đầy sự yêu thương và luyến tiếc

- Bảo bối, anh phải đi rồi, lần này đi không biết khi nào gặp lại, chỉ mong em sống một đời vui vẻ, hạnh phúc, nhớ anh cũng được, không nhớ cũng chẳng sao, miễn là em cảm thấy thoải mái nhất là được. Yêu em.

Nói rồi anh vội tắt máy, tôi có thể thấy được cảm xúc của anh lúc đó, nó cuộn trào như cơn sóng vỗ, lời anh nói nghe thật bi thương. Nhớ cũng được, không nhớ cũng chẳng sao ư? Thật quá tàn nhẫn mà. Tại sao anh lại vội vàng đi như thế chứ? Anh không muốn nghe tôi nói tôi yêu anh ư?

yeu_2

Mỗi ngày tôi đều cố liên lạc với anh, tôi muốn được gặp anh, rất muốn nghe được giọng nói của anh nhưng không thể nữa rồi. Và một năm sau... tôi hay tin anh mất, anh đã không thể chống chọi lại căn bệnh quái ác.

Anh đã chọn cách rời xa tôi để tôi không phải đau lòng khi thấy anh yếu ớt nhưng anh nào biết, khoảng thời gian không thể liên lạc được với anh tôi như sống trong đau khổ, tuyệt vọng. Nếu anh biết được rằng tôi đã phải sống khổ sở như thế nào thì liệu anh có thay đổi ý định ban đầu của mình?

Tôi đã đứng thật lâu giữa tuyết trời lạnh giá, tôi không thể ngờ rằng lần gặp mặt sau chuyến đi ấy chính là biệt ly. Tôi như chết lặng giữa dòng người nhộn nhịp, đèn sáng trưng nhưng với tôi chẳng còn chút ánh sáng, tất cả những điều ngọt ngào nhất đều đã trở thành kí ức đẹp và mãi mãi không thể trở về với tôi được nữa. Thanh sô-cô-la cũng vì vậy mà càng thêm đắng chát. Nếu hôm ấy tôi đến sân bay tiễn anh ấy thì anh có thay đổi ý định ở lại không, dù kết quả vẫn phải ra đi nhưng ít nhất chúng tôi vẫn còn thời gian bên nhau.                  

Những năm tháng sau này, dù rất đau khổ nhưng tôi vẫn sống một cuộc đời lạc quan, tôi quen dần với việc không có anh, chăm sóc bản thân thật tốt như lời anh nói. Vào mỗi độ tháng hai, tôi lại dạo bước ven hồ giống như năm ấy, những kí ức đẹp cứ thế ùa về, lòng tôi lại thêm xao xuyến, dao động. Cảnh vật chẳng thay đổi gì, chỉ là người đã không còn nữa.

Người thân anh ấy kể lại với tôi rằng, căn bệnh là một cú sốc rất lớn đối với anh ấy, trong khoảng một năm xa tôi, dường như ngày nào anh cũng rất đau đớn, anh muốn gặp tôi nhưng chỉ có thể xem những tấm hình cũ, một cuộc điện thoại gọi về cho tôi với anh là rất khó. Anh không muốn tôi phải đau lòng khi phải chứng kiến anh mệt mỏi, kiệt sức qua từng ngày, anh chỉ muốn thấy tôi cười như những ngày đầu yêu nhau...

Nhưng anh ấy lại không biết rằng không được ở bên cạnh anh ấy trong những ngày cuối còn khiến tôi đau lòng hơn là nhìn thấy anh tiều tụy dần đi. Anh ấy yêu tôi, sợ tôi không thể chịu đựng nổi cú sốc lớn và tôi cũng yêu anh ấy, yêu từ lần đầu gặp mặt đến lúc rời xa trần thế vẫn yêu.

yeu_5

Cơn gió thoang thoảng ven hồ mang theo hương thơm cỏ dại, len lỏi vào đó là âm thanh náo nhiệt của dòng người qua lại. Tôi ngồi trên một băng ghế nhỏ, ngắm nhìn hoàng hôn buông nơi mặt hồ, trong lòng cứ thổn thức không nguôi, quả thực xa anh chẳng dễ chút nào, nỗi đau này có lẽ không ai có thể xoa dịu được cho tôi ngoài tôi cả, giống như lời anh nói lúc đó...vì vậy tôi phải tự biết chăm sóc bản thân mình và lưu giữ lại những kí ức đẹp nhất của chúng tôi.

Nhìn về phía mặt trời lặn, nước mắt tôi lại tự dưng lăn dài, những ngày tháng qua không ngày nào mà tôi không nhớ anh, không một ngày nào cả...

"Anh à em rất nhớ anh, anh nghe thấy chứ, em thật sự rất nhớ anh."

Valentine này anh đã không còn bên cạnh tôi nữa, những ngọt ngào khi ấy giờ chỉ là một thước phim buồn. Tình cảm tôi dành cho anh không vì thế mà mai mọt dần, ngược lại nó càng da diết, càng mãnh liệt hơn. Nếu biết trước có kết thúc thế này, tôi đã yêu anh nhiều hơn thế nữa, đã đến tiễn anh lúc anh đi và nói lời tạm biệt cùng lời yêu.

© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn   

 

Nguồn tin: Quantrimang.com

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập77
  • Máy chủ tìm kiếm4
  • Khách viếng thăm73
  • Hôm nay13,559
  • Tháng hiện tại154,818
  • Tổng lượt truy cập9,860,670
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây