Thông tin liên hệ
- 036.686.3943
- admin@nguoicodonvn2008.info
Tình cảm của chúng ta được bao phủ bởi tầng nắng hạ đó, xinh đẹp và đầy những sắc màu tuổi trẻ. Tình cảm đó đã cho tớ một thời thanh xuân quá đỗi trân quý và chẳng thể nào quên.
***
Hôm nay là một ngày đầu đông của vài năm sau, tớ vẩn vơ nhớ tới lại mùa hạ đầy nắng năm nào. Tớ vừa nghe đâu đó vài câu nói “anh sẽ chẳng nhớ em vào lúc này, ngày mai, tháng sau hay năm sau; nỗi nhớ về em sẽ ùa về vào lúc anh không ngờ đến nhất, anh sẽ nhớ em, không da diết khắc khoải, mà nhớ bổi hổi bồi hồi.”
Đúng thật, đã lâu rồi, tớ chẳng nghĩ về cậu, về chúng ta của ngày xưa nữa, nhưng hôm nay giữa một ngày trời đông âm u, bỗng nhiên trong đầu tớ lại ngập tràn ánh nắng của mùa hạ.
Chuyện của tụi mình kể cũng trẻ con, nghĩ đến làm tớ cứ cười suốt thôi, chả hiểu nổi sao lúc đó ngây thơ đến vậy. Vốn là tớ thích cậu trước, nhưng không có cách nào ngỏ lời cả, vì lúc đó cậu có người để nhớ thương rồi. Tớ chỉ muốn thích thầm cậu, vậy thôi. Tớ không phải là người thích gò ép bản thân, khiến mình khó chịu, nên hiển nhiên, tớ sẽ chẳng ép mình phải quên đi, phải ngăn lại những rung động riêng tư của mình, dù gì thì cũng chẳng ai biết, ép mình cố quên là cách “dở tệ”, bởi khi đó mình sẽ càng da diết nhớ hơn.
Cứ như vậy, một thời gian sau, tớ cũng chẳng còn mấy để tâm tới chút tình cảm này nữa, nó dường như đã được cất lại vào một ngăn tủ nào đó sâu thẳm trong lòng. Tớ với cậu vẫn là bạn thân, vui đùa, cười nói, tranh luận, học hành cùng nhau mỗi ngày. Đến một ngày, một ngày hè nắng gắt, cậu bảo với tớ rằng cậu có vài điều cần nói, lúc đó cậu hơi ngượng ngùng, tớ cũng đoán ra được chút ít về “vài điều” của cậu, nhưng tớ không tin tưởng lắm, cho đến khi, cậu ngỏ lời.
Cậu bảo là cậu thích tớ, và cậu muốn chúng ta làm “bạn đồng hành” của nhau, có thể là không dài lâu, sẽ cùng nhau trải qua đoạn đường này một cách đẹp đẽ nhất có thể. Lời tỏ tình ngây ngô, chân thành và rực rỡ biết bao nhiêu, nó làm cho tớ sững lại hết một hồi, tớ không biết liệu tớ còn thích cậu, và nếu còn, liệu tớ có muốn cậu và tớ có chút gì hay không. Bởi, bản thân tớ là đứa cả nghĩ lại hay lo xa.
Tớ ngại đủ thứ và cũng sợ đủ thứ, tình yêu đầu đời có cái gì đó rất quyến rũ, nhưng với tớ nó còn nhiều thêm một chút cám dỗ, ở đâu đó trong đầu của cô bé mười lăm tuổi ấy nghĩ rằng yêu sớm là không tốt đâu. Thế nên, hôm đó tớ quyết định nợ lại câu trả lời, mặc cho trong đầu là một rừng pháo hoa lấp lánh còn trong lồng ngực là tiếng tim đập liên hồi.
Sau ngày hôm đó, đôi lần tớ bắt gặp cậu ở một góc nào đó nhìn về phía mình, đôi ba lần tớ thấy cậu muốn nói lại thôi, có lẽ cậu không muốn làm khó tớ cũng nên; nhưng, chắc là cậu cũng không ngờ được đâu, người mong chờ không chỉ có mỗi cậu.
Đương nhiên, sau hơn một tuần, tớ cũng quyết định “liều” thử coi sao, dù gì đây có vẻ sẽ là một trải nghiệm đáng giá. Tớ và cậu đã đến bên nhau như thế đó. Thật ra tớ nghĩ sau khi chính thức yêu đương bọn mình cũng chẳng khác mấy lúc đầu, chỉ là nhiều thêm sự ngại ngùng, vài hành động nhỏ, những lần chạm mắt rồi vội rời đi, những cái nắm tay chớp nhoáng, chỉ kịp chạm rồi vội buông ra.
Cuối hạ, nắng vẫn gắt, đôi lúc bất chợt có những cơn mưa, cơn mưa của đất trời thấm ướt vai áo, còn cơn mưa của thanh xuân thấm ướt cõi lòng tớ, ngày mưa hôm đó, chúng mình xa nhau. Chuyện xa nhau là một lẽ hiển nhiên thôi, khi cả hai còn quá đỗi trẻ con để có thể biết cách yêu, cách trân trọng người bên cạnh, tớ không quá buồn, cũng chẳng ngạc nhiên, nhưng lại đầy nuối tiếc.
Lại một năm nữa trôi qua, bốn năm rồi, tớ chẳng còn nghe ai nhắc về cậu, và tớ cũng dường như đã quên mất tớ từng có một người yêu là cậu. Sẽ là hơi buồn khi tớ bảo rằng hình dáng cậu trong tớ đã bị thời gian làm nhòa đi, giờ đây, khi nghĩ về những năm tháng cũ, tớ chỉ nhớ về một mảng sáng lóa nắng của mùa hạ rực rỡ, chói chang.
Tình cảm của chúng ta được bao phủ bởi tầng nắng hạ đó, xinh đẹp và đầy những sắc màu tuổi trẻ. Tình cảm đó đã cho tớ một thời thanh xuân quá đỗi trân quý và chẳng thể nào quên.
Tác giả: Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn