Em nhất định cũng sẽ hạnh phúc thôi

Chủ nhật - 13/02/2022 23:10

Em sẽ ở lại đây với mùa thu, đợi nắng ấm trở về mang đàn chim di trú quay lại, em sẽ tiếp tục tìm hạnh phúc cho mình. Còn giờ, cho em chút thời gian để nhẹ nhàng đem hết tình cũ dư thừa gửi trời thu giữ hộ. Em nhất định cũng sẽ hạnh phúc thôi.

***

Một buổi chiều không nắng, gió lạnh từng đợt thổi qua như làm lạnh giá cả trái tim tôi. Ngồi trong quán cà phê nhỏ, cậu không nhìn tôi, còn tôi vừa nhận được thiệp mời của cậu. Vị cà phê hôm nay sao đắng quá, đắng chát như cái ngày cậu quay lưng về phía tôi, tôi không thể nói được gì. 

Chúng tôi cứ im lặng ngồi đối diện nhau nhưng lại chẳng nhìn nhau, chỉ đưa mắt dõi theo dòng người vội vã ngoài kia. Năm đầu tiên tôi nhận thấy, hóa ra Hà Nội vào thu buồn đến vậy.

Chúng tôi quen nhau và yêu nhau lâu lắm rồi, nhẩm đi tính lại chắc cũng hơn 8 năm, nhà cũng đã về chung, nhưng hai đứa cứ dây dưa chưa chịu làm đám cưới. 

Bạn bè của tôi cũng là của cậu, gia đình hai bên cũng quen biết, các mối quan hệ chất chồng khăng khít. Nhiều người hỏi sao còn chưa dắt nhau đi đăng kí, tôi chỉ cười cho qua. 

Hai đứa tôi không chỉ một lần nhắc về vấn đề này, nhưng cứ cảm thấy chưa đủ, cũng chẳng biết thiếu thứ gì nên vẫn lằng nhằng đến hiện tại. Bố mẹ hai bên hay bóng gió rằng những đứa bằng tuổi chúng tôi cũng đã hai đứa hai bên rồi, tuổi này cũng nên ổn định thôi. Tôi đưa mắt nhìn cậu, thấy cậu cau mày bảo vẫn còn sớm, không vội.

Cuối thu, tôi và cậu chia tay. Không cãi vã ồn ào, cũng chẳng có mâu thuẫn gì nhiều, chỉ là cảm giác cả hai không còn yêu thương và nhẫn nại. Cậu quay lưng về phía tôi bước đi, để lại phía sau là tôi với câu níu giữ chưa kịp nói thành lời. 

mua

Vậy là mối tình đầu 8 năm của tôi kết thúc như thế. Cứ ngỡ sau khi chia tay, tôi sẽ đau buồn suy sụp, không ngờ tôi vẫn bình tĩnh quấn chặt chiếc khăn quàng lên xe đi làm như mọi ngày. Năm nay chợt lạnh, mới cuối thu mà ra đường đã phải chồng hơn 3 lớp áo, gió lạnh ngấm cả vào lòng. Chị đồng nghiệp hỏi “Nay người yêu không đưa đi làm nữa hả em?”. Tôi xoa khuôn mặt tê đi vì lạnh, vừa dắt xe vừa trả lời “Anh ấy bận chị ạ”. Chị ấy cười đùa “Bình thường không nỡ để em chịu lạnh tới công ty cơ mà, nay nhẫn tâm thế”. Tôi chỉ cứng đờ mỉm cười, không phải cậu ấy nhẫn tâm, chỉ là không còn bận tâm nữa thôi.

Mọi người xung quanh ai cũng hỏi tôi chuyện hai đứa, dạo ấy tôi liền tránh né không hội họp gì, chỉ sợ mọi người hỏi về cậu. Chúng tôi chia tay trong yên bình, tôi nghĩ nên để nó trôi qua, không muốn nghe vài lời tiếc nuối an ủi từ mọi người, vốn dĩ tôi cũng không cần. 

Tôi vẫn cứ nghĩ mình ổn, như cây xương rồng gai góc giữa sa mạc. Không ngờ, đó cũng chỉ là lớp áo tôi thể hiện ra cho mọi người thấy, cũng là tôi tự đánh lừa chính mình. Ngày hạt mưa lạnh buốt đầu đông rơi xuống, tôi cuối cùng cũng ôm lấy mình mà bật khóc. Có lẽ hôm nay thực sự quá mệt mỏi, có lẽ trên đường về đánh rơi luôn bữa tối mới mua, hoặc cũng là khóc cho cuộc tình đã qua ấy. 

8 năm thanh xuân đâu có ít gì, tôi cứ nghĩ kết quả sẽ viên mãn, ai ngờ lại đi đến cuối sớm như vậy. Bao nhiêu uất ức, mệt mỏi, tủi thân cứ trong một đêm mưa lạnh như thế tuôn ra, để ngày mai tôi sẽ lại khoác lên lớp áo mạnh mẽ bất cần tiếp tục đi về phía trước.

yeu_-_49

Một năm qua đi, đàn chim di cư lại bay đi tìm nơi ấm áp. Thu Hà Nội bao năm vẫn thế, chẳng phải lạnh, nhưng những đợt rét vẫn luôn bất chợt tràn về, làm người ta khó lòng phòng bị. Nét thu như nàng tiểu thư khuê các, nhẹ nhàng đoan trang, nhưng lại mang theo vẻ u buồn khó hiểu. Không hiểu sao thu về, tâm trạng ai cũng man mác buồn thương. 

Tôi cũng gặp lại cậu khi đầu thu vừa nhú, cùng tấm thiệp mời đỏ chót không hợp khí thu. “Cậu và cô ấy quen nhau bao lâu rồi?” Cậu vừa khuấy cà phê, vừa trả lời: “Không lâu, mới được nửa năm.” Khuôn mặt ấy dịu dàng quá đỗi, tôi như thấy cậu trai những năm về trước mỉm cười với tôi. Nay dịu dàng của cậu chẳng thuộc về tôi nữa. 

Tôi nâng cốc cà phê, muốn che đi ánh nước trong mắt, hơi nóng lại làm chúng nặng trĩu hơn. Tôi cầm vội tấm thiệp để vào túi xách, đứng dậy quay lưng lại với cậu “Chúc mừng cậu, chúc hai người hạnh phúc, đầu bạc răng long”. Hình như tôi nghe thấy tiếng cậu phía sau. “Cậu cũng nhất định phải hạnh phúc.”

Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, tôi cúi đầu bước vội trên đường. Trái tim tôi đau thắt khó chịu, lồng ngực ngột ngạt không thở nổi. Tôi không sao hiểu được, ở bên tôi 8 năm với cậu là không vội, vậy mà mới nửa năm, cậu lại chấp nhận một người nữa, đồng ý cùng người ấy nắm tay đến cuối đời. 

hen_-_ho_30

Do gặp đúng người sao? Vậy là thời gian vẫn không thể chiến thắng duyên phận. Có lẽ kiếp này, tôi và cậu đã định sẵn không thể là của nhau. Thế mà khi gặp lại, tôi mong chờ điều gì kia chứ? Tôi vẫn không thể kìm nổi ý nghĩ cùng cậu quay trở lại. Ảo tưởng biết bao. Hóa ra, từ đầu tới cuối đều là do tôi tự mình đa tình, tự mình chìm đắm trong ngọt ngào do mình tạo nên.

Ngày mai sẽ có một người con gái khoác váy cưới trắng tinh, giữa muôn vàn đóa hoa khoe sắc thắm bước đến nắm tay anh. Người đó yêu anh thay em, chăm sóc anh thay em, bao dung anh thay em, người đó mãi mãi chẳng thể là em nữa rồi. Vậy anh cứ hạnh phúc nhé. 

Em sẽ ở lại đây với mùa thu, đợi nắng ấm trở về mang đàn chim di trú quay lại, em sẽ tiếp tục tìm hạnh phúc cho mình. Còn giờ, cho em chút thời gian để nhẹ nhàng đem hết tình cũ dư thừa gửi trời thu giữ hộ. Em nhất định cũng sẽ hạnh phúc thôi.

Tác giả: Tiêu Lệ Tam - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập92
  • Máy chủ tìm kiếm3
  • Khách viếng thăm89
  • Hôm nay12,129
  • Tháng hiện tại153,388
  • Tổng lượt truy cập9,859,240
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây