Tháng 8, cô đơn ùa về

Thứ ba - 13/08/2019 01:51
Tháng 8, tôi vẫn cô đơn. Có lẽ vì tôi không dám chạm vào trái tim của ai nữa, vì tôi sợ tôi sẽ lại bị tổn thương và buồn lòng.
***
Những cơn mưa ngâu ướt át của tháng 7 đã rời xa, để lại khoảng trời xanh và nắng nhạt của không gian tháng 8 vào thu. Tôi bật máy tính và nghe những bản tình ca. Ngồi một mình trong căn phòng đầy âm nhạc nhìn ra cửa sổ, thấy những chú chim bay nhảy, ca hót réo ran cùng nhau, quay lại nhìn mình, ta tự hỏi sao tôi mãi vẫn còn cô đơn lẻ bóng khi mà ngày tháng một qua mau, tuổi tác một đi không trở lại?
Thi thoảng ta đi chơi cùng tụi bạn thân cận, hàn huyên luyên thuyên về những điều hay ho trong cuộc sống và công việc hằng ngày nơi quán cafe quen thuộc đầu phố. Tôi lặng ngồi và nghe bạn thở dài về chuyện tình yêu, tôi trở thành quân sư đắc lực của nó, khuyên nhủ, chia sẻ này kia. Trong phút chốc, tôi như quên mất sự cô đơn của mình sau những làn hơi nhàn nhạt của ly cà phê sữa nóng nơi góc quán quen. Thời gian vẫn xô bồ, mưa vẫn tí tách rơi và ta vẫn một mình.

 
 
Đôi khi tôi ngồi cười hay khóc một mình mà chẳng vì lý do nào hết. Cười xong, khóc xong, rồi thôi, lại quay về với những thói quen hằng ngày. Tôi thích nằm trong phòng, chùm chăn với một bộ phim hay, cuốn sách mới, bịch bánh và ly nước ngọt  lạnh tê người. Tôi thường đọc cho kì hết một cuốn tiểu thuyết nào đó từ sáng cho tới khuya, rồi mỉm cười,  tưởng tượng mình là “cô ấy” sánh vai cùng “anh ấy” và ngủ thiếp đi.
thang8 co dơn ùa ve
Sớm mai thức giấc, theo thói quen, tôi lại nheo mắt nhìn bầu trời hửng sáng, hát nghêu ngao vài câu trong bài hát chào ngày mới, rồi chạy xuống nhà rửa mặt, đánh răng mà chẳng thèm nhìn vào gương chải chuốt. Dường như tôi quên mất việc làm đẹp đơn giản nhất của một người con gái rồi. Môi đỏ, mi cong, da trắng, má hồng, tóc óng, quần là áo đẹp là cái gì đó quá đỗi xa xỉ đối với ta. Ta chỉ cần quần áo, dép guốc gọn gàng, thoải mái, khỏi phấn son cho da dẻ tự nhiên, và cứ thế tôi xuống phố.
Tháng 8, tôi vẫn cô đơn. Có lẽ vì tôi không dám chạm vào trái tim của ai nữa, vì tôi sợ tôi sẽ lại bị tổn thương và buồn lòng. Tôi vẫn nhớ về một khoảng thời gian hạnh phúc nào đó trong quá khứ với một người nào đó mà tôi thương yêu, mong chờ, nhớ nhung, mơ ước. Tôi buồn và rồi tôi khóc.
Tháng 8, tôi vẫn cô đơn một mình, nhưng tôi vẫn rất ổn. Tôi thích bó mình trong một góc quen thuộc, không gặp gỡ, không nói chuyện với ai, cũng không quan tâm hay chú ý tới một ai. Tôi với tôi, một khoảng trời riêng to lớn. Tháng 8 đến rồi, nỗi cô đơn vẫn còn đó, lòng người bỗng chốc thấy lâng lâng, tiếng radio vẫn vang lên, trong vô thức ta ngước nhìn bầu trời xanh cao rộng phía trước, rồi  ta mỉm cười, cô đơn thôi mà, có sao đâu! Cô đơn cùng tháng 8.
 

Tác giả: Khánh An – blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập22
  • Hôm nay4,296
  • Tháng hiện tại44,736
  • Tổng lượt truy cập8,829,862
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây