Em thật sự rất nhớ anh

Thứ hai - 22/11/2021 23:47

Em cũng đã thôi không còn khóc mỗi đêm, không còn thấy nhói lòng mỗi lần đi ngang qua ngã tư khi nhìn thấy những đồng đội của anh trong màu quân phục ấy. Em tự dặn mình phải sống mạnh mẽ và nghị lực. Nhưng anh biết không, trong tình yêu thì cuộc chiến giữa lý trí và trái tim lúc nào cũng khốc liệt, chẳng biết khi nào phân biệt được thắng thua.

***

Trái đất thì hình tròn và đường đời thì dọc ngang bao lối. Vô tình chúng ta đã gặp nhau và cùng đi chung trên một đoạn đường. Đến ngã rẽ, dù muốn hay không vẫn phải nói lời tạm biệt. Nhưng em vẫn hy vọng, một ngày nào đó có duyên ắt sẽ gặp lại, có nợ sẽ phải tìm về và đủ yêu chúng mình sẽ bên nhau mãi mãi. Phải không anh?

Trời đã vào thu, tiết trời tháng 8 dễ chịu hẳn. Hôm nay, vô tình em lại lạc bước vào con đường kỷ niệm, con đường mà từ ngày anh đi em chưa một lần dũng cảm bước vào bởi vì em sợ, sợ đối mặt với một thực tế mà em không dám thừa nhận: Em nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm anh ạ.

Cây ngọc lan lại đến mùa nở hoa rồi, từ đầu đường đã thấy mùi hương thanh mát đấy. Em yêu cái mùi hương thoang thoảng mà rất sâu của loài hoa này biết nhường nào. Mùi hương mát lạnh dễ làm cho con người ta khoan khoái, dễ chịu. 

Nhón đôi chân, em khẽ tìm trong tán lá xanh vài nụ ngọc lan mới nở. Giá mà có anh ở đây, nhất định anh sẽ bứt cho e đầy túi luôn. Rồi em sẽ lại mang đi rải khắp phòng làm việc, phòng ngủ để lúc nào cũng được hít hà cái mùi hương quen thuộc ấy.

thanh-xuan-ma-ai-chang-mot-lan-chenh-venh

Không biết giờ đây anh đang làm gì? Bên đó, giờ đã lạnh chưa anh? Ngày ấy, khi em gặp anh cũng vào mùa ngọc lan nở hoa. Ngay từ lần đầu tiên gặp, em đã bị anh chàng mặc quân phục xanh chinh phục. Mình vừa gặp nhau mà cứ như thân từ lâu lắm rồi. Em cũng chẳng biết vì sao mình lại thích anh, và thích nhiều đến vậy. 

Tình yêu thì có bao giờ cần lý do đâu anh nhỉ. Giữa đám đông, cũng chỉ cần liếc mắt một cái em cũng đã biết anh đang ở đâu. Chỉ cần nhìn vào mắt anh cũng làm tim em loạn nhịp mất rồi. Và em biết anh cũng thích em như em thích anh vậy. Anh còn nhớ thanh xuân ấy, mình đã rong ruổi cùng nhau khắp các con đường. Nhớ cả những đêm nhắn tin buôn chuyện đến sáng. Nhớ cả những chiều đông la cà quán xá vỉa hè. Chỉ có điều, chưa một lần hai đứa ngỏ lời yêu.

Cho đến một ngày mẹ anh hẹn gặp riêng em. Khi gặp em, bác cầm tay em và khóc. Bác nói, ba anh đã mất khi đang làm nhiệm vụ, mong mỏi duy nhất của ông trước khi mất là được nhìn thấy con trai ông nối nghiệp của mình. Bác nói, sắp tới anh sẽ có một khóa huấn luyện ở nước ngoài, đây là cơ hội duy nhất dành cho anh nhưng anh vì em mà cứ lấn cấn chưa quyết định đi hay không? Bác chỉ mong em suy nghĩ và rời xa anh, chỉ có như vậy anh mới yên tâm đi được. 

Hôm đó, gặp bác xong về em như người mất hồn, trốn lên gác mái ngồi cả buổi tối, em ước mình có thể khóc, khóc thật to cho thoải mái. Nhưng không hiểu sao, em không khóc được, đôi mắt cứ mở to nhìn trần nhà không chớp. Sau hôm đó, em quyết định không gặp anh nữa. Em tìm mọi cách tránh mặt anh. Anh gọi điện, nhắn tin em đều không trả lời. Anh còn đến cả cổng nhà em chờ đến cả tiếng đồng hồ em cũng cương quyết không ra. 

Có lần vô tình gặp anh trên đường, em cũng lảng tránh không dám nhìn thẳng vào anh. Em sợ, nếu nhìn vào ánh mắt ấy em sẽ không kìm được mà thích anh nhiều hơn. Vẫn biết anh chỉ là một giấc mơ đối với em, một giấc mơ không có thật trên đời. Nhưng nhiều lúc, em không muốn cam chịu, định ngược đường, ngược hướng để yêu anh. Cứ mỗi lần như vậy, em cầm điện thoại lên, dòng tin nhắn gửi cho anh cứ xóa đi xóa lại cả trăm lần.

duong-da-tay-mua-dong-2

Hôm anh đi, em biết nhưng chỉ dám lén đến đầu đường nhà anh. Nhìn xe anh đi khuất mới thấy má mình ướt đẫm tự bao giờ. Thế mà nhanh thật anh ạ. Tới giờ đã gần 2 năm rồi. Từ bỏ một thói quen chưa bao giờ là dễ. Em cũng vậy, đã bao lần em quyết tâm từ bỏ thói quen nhớ anh mà đều thất bại. 

Thời gian cứ trôi qua, nỗi nhớ anh cứ như vô hình vậy. Mà từ bỏ thói quen đó cũng chẳng làm em thấy vui, nên cứ kệ nó như một phần của cuộc sống. Nhưng em đã cố gắng suy nghĩ tích cực hơn. Em gom tất cả những gì thuộc về anh giấu kín trong tim mình. 

Em cũng đã thôi không còn khóc mỗi đêm, không còn thấy nhói lòng mỗi lần đi ngang qua ngã tư khi nhìn thấy những đồng đội của anh trong màu quân phục ấy. Em tự dặn mình phải sống mạnh mẽ và nghị lực. Nhưng anh biết không, trong tình yêu thì cuộc chiến giữa lý trí và trái tim lúc nào cũng khốc liệt, chẳng biết khi nào phân biệt được thắng thua. 

Thỉnh thoảng em vẫn nuông chiều cảm xúc, cho phép mình được nhớ về anh. Dù chỉ là một chút thôi nhưng cũng đủ làm em nhớ đến đau lòng, đến quặn thắt cả tim gan. Thế mới biết đôi khi yêu một người thật dễ, chỉ thoảng qua như cơn mưa rào bất chợt, thế là đã đủ nhớ, thương rồi yêu. Nhưng, để quên một người thật khó, biết đâu cả một đời lại chẳng thể quên.

 

Tác giả: Rain - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập71
  • Máy chủ tìm kiếm3
  • Khách viếng thăm68
  • Hôm nay13,693
  • Tháng hiện tại154,952
  • Tổng lượt truy cập9,860,804
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây