Thông tin liên hệ
- 036.686.3943
- admin@nguoicodonvn2008.info
Cô thầm cảm ơn người đã lấp nỗi cô đơn trong suốt thời gian qua, đó là những tháng ngày vui và yên bình nhất. Và cô hiểu đôi khi người ta chỉ nhất thời trong một phút nào đó ngắn ngủi và họ sẽ trở lại trạng thái như ban đầu.
***
Lan Anh trở về trong cơn mưa đêm mịt mờ phố xá, đường vắng lặng, những tiếng bước vội vã vang đều. Ngoài kia ánh đèn thắp lên màu hiu quạnh, thấy rõ hạt mưa rơi xuống hai hàng cây tiêu điều.
Lan Anh ướt sũng vội vàng mở cửa phòng, cô thở nhẹ nhõm khi đã về tới nơi dù trên người còn ướt, nhưng việc đầu tiên của cô là lấy điện thoại ra xem rồi mới làm những việc còn lại, nó như một quen từ khi cô quen biết với Huy qua mạng xã hội.
Mỗi lần nhìn điện thoại Lan Anh hay cười thầm một mình, lần này cũng vậy, cô khẽ cười rồi đặt chiếc điện thoại xuống đi tắm thay quần áo.
Huy là một bác sĩ thực tập tại bệnh viện gần nơi cô sống, trong một lần buồn vu vơ anh đã tìm quanh đây và kết bạn cùng Lan Anh. Những tin nhắn đầu tiên của anh chưa bao giờ được Lan Anh hồi đáp.
Vào một sáng mùa thu, những chiếc lá bàng trong khuôn viên bệnh viện rụng xuống đầy dưới sân, một cô gái bước vào đăng ký khám bệnh, Huy nhận ra người nữ bệnh nhân này chính là Lan Anh, người anh đã từng kết bạn qua zalo và có đôi lần xem hình ảnh cô ấy nên anh dễ dàng nhận ra.
Lan Anh đến khám khoa tai mũi họng, cũng là khoa của Huy đang thực tập. Cầm tờ giấy có in phòng số 5 khoa tai mũi họng, cô nhẹ nhàng bước vào.
“Chào bác sĩ”.
“Dạ chào cô, tình trạng cô như thế nào”.
“Em hay bị ho, rát cổ họng, khi nuốt thì như có gì vướng”.
“Họ nhiều không thưa cô”.
“Dạ nhiều ạ”.
“Có đờm không?”.
“Dạ khi có, khi không”.
“Phiền cô há miệng ra cho tôi kiểm tra”.
Huy dùng chiếc đèn pin rọi vào, rồi nói.
“Cô bị viêm amidan rồi, tôi sẽ cho cô đơn thuốc, rồi ra nhà thuốc lấy, nên nhớ không uống nước đá, hoặc những thức ăn, đồ uống lạnh”.
“Dạ cảm ơn bác sĩ”.
“Còn nữa, tôi thấy nước ngọt mà cô hay uống nó không hề tốt, cô nên từ bỏ nước ngọt sẽ tốt cho sức khỏe hơn”.
“Ủa sao bác sĩ biết em hay uống nước ngọt?”
“Tôi thấy cô hay đăng ảnh, trong ảnh lúc nào cũng có chai nước ngọt”.
“Ủa anh đây là…?”
“Nick tôi là Hoàng Huy, avatar vẫn là bộ đồ này”.
“Dạ cảm ơn bác sĩ, em xuống lấy thuốc đây”.
“Chào cô, cháu cô mau khỏi bệnh”.
Lan Anh bước đi nhanh như tránh né đi cái nhìn của Huy, thật không ngờ Huy kết bạn cùng cô đã lâu mà giờ cô mới biết, cảm giác cứ ngượng ngùng làm sao, khi Huy đã biết về mọi việc ăn uống hàng ngày của cô. Cũng đúng thôi, cái gì cô đăng lên vì thế Huy biết cũng không có gì lạ.
Từ đó Huy thường nhắn tin hỏi thăm về tình trạng bệnh, lúc nào cũng dặn dò theo kiểu bác sĩ chăm sóc cho bệnh nhân, họ nhắn tin nhau mỗi ngày kể cũng từ đó.
Lan Anh trở ra vội vàng cầm ngay đến chiếc điện thoại, thời gian cô tắm và thay đồ, tin nhắn cứ vang lên liên tục. Cô biết Huy đang chờ tin nhắn từ mình. Vẫn là những câu nói quen thuộc không có gì thay đổi, nhưng mỗi khi nhìn cô lại thấy vui vui trong lòng mà không thể nào tả bằng lời, như muốn nhìn nó, đọc đi đọc lại mãi và để đó không bao giờ xóa.
“Em đi dạy về chưa, có bị mắc mưa không?”
“Em vừa về, mới tắm rửa xong, cũng mắc mưa”.
“Vậy em nhớ giữ ấm cơ thể, nhớ ăn rồi uống thuốc để tránh bị cảm lạnh”.
“Dạ”.
Họ cứ nhắn tin như thế đến khuya thì chúc nhau ngủ ngon, có khi một chủ đề mà nói không hết, đủ thứ chuyện trên đời, cứ như thế kéo dài đến ba tháng. Ba tháng họ không cảm thấy cô đơn, luôn chia sẻ và quan tâm lẫn nhau, giữa mối quan hệ này không xác định được cụ thể nó là gì, không phải là tình yêu, cũng chẳng phải là tri kỷ, tình bạn nhưng lại hơn tình bạn, cứ lưng chừng rất khó giải thích.
Lan Anh cũng tương tự trường hợp trên. Họ chỉ gặp nhau ngoài thực tế có đôi lần, còn lại là những tin nhắn về khuya dạt dào cảm xúc, thế mà nhắn tin mãi chưa bao giờ chán là gì, cô luôn dán mắt vào màn hình trông chờ một tiếng chuông tin nhắn vang lên, mà tin nhắn ấy không ai khác chính là của Huy.
Những lần Huy chưa nhắn tin thì cô chủ động nhắn tin trước và Huy chưa trả lời thì cô vào nhật ký xem các hoạt động của Huy đăng tải trên đó, từng câu từng chữ cô như đã thuộc lòng vì xem quá nhiều lần.
Có một hôm Huy đi công tác, cả một ngày không online, hình như cô thấy mất cái gì đó rất quan trọng, cứ mở máy vào nhìn chằm chằm vào nick Huy, mặc dù cô biết Huy đang bận rộn, cứ nôn nao mong chờ tiếng chuông tin nhắn vang lên.
Cả đêm đó chưa bao giờ cô thấy đêm dài đến như vậy, đúng như người ta thường nói chưa có gì lâu bằng sự chờ đợi, nó tính bằng giây và được so sánh như cả thế kỷ chờ. Dù chính bản thân cô cũng không phân biệt được mình đang trong mối quan hệ nào nhưng không nhắn tin với Huy cô thấy mình đang thiếu vắng thứ gì đó, như chìm vào một nỗi cô đơn bất tận, một nỗi buồn thênh thang ùa về chật kín căn phòng nhỏ.
Đã quá 0 giờ, cuối cùng cô cũng nhận được tin nhắn của Huy, niềm vui vỡ òa dù chỉ năm từ quá ngắn ngủi.
“Sao em còn chưa ngủ”.
“Em đang tính ngủ thì thấy tin nhắn của anh, nên trả lời nè”.
“Vậy thôi em ngủ đi”.
“Nhắn tin một lát rồi ngủ, em chưa buồn ngủ, hôm nay nhận nơi công tác mới, anh có mệt lắm không? Có thấy nơi đó thích hợp không?”
“Cũng mệt lắm em, nơi mới thì từ từ sẽ quen thôi”.
“Ừ anh nhớ giữ sức khỏe nha”.
“Em cũng vậy. Ngủ nhớ khóa cửa phòng, phải luôn luôn giữ gìn sức khỏe. Hôm nay cả ngày không nhắn tin với em, thấy buồn quá”.
“Em cũng vậy, nhắn tin với anh riết quen rồi, giờ không nhắn một ngày là thấy buồn ngay, mà anh nhắn tin với em có chán không”.
“Anh không bao giờ chán”.
“Thiệt không đó, vì em không có gì mới cả, có bấy nhiêu đó nói tới, nói lui suốt”.
“Có nói là vui rồi cô gái”.
“Không biết em với anh sẽ nhắn tin được bao lâu đây?”.
“Đến khi nào, em có chồng hoặc người yêu thì thôi”.
“Ôi vậy thì còn quá lâu, em mừng quá, vì sẽ có người chia sẻ cùng em lâu dài”.
“Hôm nay nhận nơi công tác mới, có gì vui không, kể em nghe với”.
“Hôm nay anh mệt lắm, sẽ kể em nghe sau, thôi anh ngủ đây”.
“Chúc anh ngủ ngon”.
“Ừ chúc em ngủ ngon bên giấc mơ đẹp”.
Thời gian sau tin nhắn của Huy không còn nhiều như trước nữa, những câu trả lời rất ngắn gọn, thậm chí có khi xem rồi không trả lời mặc dù Lan Anh nói rất nhiều, cứ thế cứ thế rồi mất dần cho đến hôm nay.
Zalo của Huy vẫn còn nhưng không hoạt động, Facebok cũng im lìm và số điện thoại cuối cùng mà Lan Anh có được cũng đã thay đổi.
Còn đâu những đêm thức đến tàn khuya, nhắn tin linh tinh vui buồn hết đêm này qua đêm nọ, còn đâu những câu quan tâm đọc mà nghe nhịp rung động như trào ngược ra giữa màn đêm.
Cô thầm cảm ơn người đã lấp nỗi cô đơn trong suốt thời gian qua, đó là những tháng ngày vui và yên bình nhất. Và cô hiểu đôi khi người ta chỉ nhất thời trong một phút nào đó ngắn ngủi và họ sẽ trở lại trạng thái như ban đầu.
Đêm nay trời vẫn mưa qua phố nhỏ, Lan Anh lướt và xem lại những dòng tin của Huy, những dòng tin nhắn ấy đến nay vẫn còn đó, nó như một minh chứng để gọi là một thời. Một thời thức đến khuya dù hay khuyên nhau đi ngủ sớm, một thời nghe tiếng chuông tin nhắn mà lòng đầy hồi hộp vì những câu hỏi đang chuẩn bị trả lời.
Lan Anh vẫn không thay đổi âm báo tin nhắn, bây giờ Huy đang ở đâu, sống như thế nào cô cũng chẳng biết, nhưng mỗi đêm cô hay dán mắt lên màn hình vào trong trang nhật ký của Huy, dù biết không có gì mới và cô hay giật mình mỗi khi âm thanh tin nhắn vang lên trong đêm khuya vì cứ tưởng Huy nhắn tin đến.
Tác giả: Quang Nguyễn - blogradio.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn