Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
***
Có người xem đó là thoáng qua, đâu biết kí ức sẽ vùng lên nơi người không thấy được, quấn lấy trái tim, như không cam lòng, bất lực. Khảm sâu vào tâm niệm.
Dòng thư trao vội cho người thích thầm,… vậy là ngày định mệnh ấy cũng tới, tình yêu của tôi cuối cùng cũng phải ra xét xử trước tòa. Một phiên tòa mà không có người biện hộ, không có luật sư, không cần nhân chứng, chỉ có thẩm phán tối cao.
Bạn biết đấy, có những điều kết cục định sẵn là không thành, ta vẫn cố chấp làm. Điều đang chờ đợi tôi chắc chắn là một bản án, như một tù nhân đáng thương, họ bị bắt dù cố chạy trốn khỏi “hình phạt”. Chạy, lại chạy. Đã chạy rồi. Chỉ là, bị bắt lại, cũng là cam tâm tình nguyện, vì chạy với ‘tội lỗi’ và ‘bí mật’ cũng rất mệt, bạn biết đấy.
Tôi biết đây không phải là một lời tỏ lòng hoành tráng, và cổ điển đôi khi vô vị. Bức thư ấy, đã là tất cả dũng khí của tôi, nếu bằng một phương thức nào khác, tôi không dám nghĩ tới.
Lời biện bạch của tôi trước tòa không nhiều đâu, chỉ có tâm can cả mấy năm bị cậu đọc thấu, tôi không dám nhìn lên gương mặt cậu, nó có biểu cảm thế nào, tôi muốn biết nhưng cũng sợ. Sợ rằng cậu không vui, càng sợ rằng lý do là tôi không nằm trong mong đợi của cậu. Mỗi một giây trôi qua, đều đem lòng tôi bóp thắt lại, tôi như muốn ngừng thở. Vì cậu.
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Rồi giây phút đó cũng đến, cậu chỉ bật cười, nhưng mà, tôi không cười nổi, vì cậu từ chối rồi, vì cậu không thích tôi, cậu không yêu tôi,... cậu có quý nhân trong lòng rồi. Không trách cậu, chỉ là tôi hối hận quá, sau đó đã đáp lại cậu bằng nụ cười rất xấu, cực kỳ xấu, không hề đẹp. Đã định là, vốn định là, nếu bị từ chối cũng phải để lại ấn tượng thật tốt cơ, ít nhất là để có một góc trong thanh xuân của cậu.
Mối tình trọn đời của tôi đã mãi gửi đi, trả lại cho tôi nước mắt, cậu nhận lại chính mình từ trong trái tim tôi. Tiếng kêu gào từ tận đáy lòng, một bản án mà tôi không muốn nhận. Đáng sợ là, tôi đến tư cách cạnh tranh cũng không có. Và cô ấy quả thực với cậu thập phần xứng đôi. Ừm, trả người về cho quý nhân, tước đi hình bóng cậu trong trái tim tôi. Đây có lẽ là kết cục tốt nhất.
Tình yêu cũng như là một phiên tòa, định mệnh sẽ chỉ trong một khoảnh khắc quyết định tình cảm của chúng ta. Dù là mấy ngày, mấy năm nhưng trước tình yêu đều không đáng kể, nếu không tìm thấy sự rung động. Thần tình yêu đôi khi thật lãnh cảm, bạn rồi sẽ hiểu điều đó.
Mà chúng ta đâu thể kết tội tình yêu, án treo cũng chỉ là một hình ảnh mà thôi, suy cho cùng trong cuộc sống sẽ có nhiều sự phán quyết hơn như vậy. Nó là cách nhân phẩm của ta bị đưa lên bàn cân, những phút giây công sức trở nên công cốc hoặc là đại cường. Chỉ có chúng ta biết, hiểu rõ sự đau đớn trong bản án của mình, tình yêu cũng vậy, nhưng đừng đóng cửa trái tim. Sự mãnh liệt khiến ta khó thể tìm ai khác nhưng đừng để người khác gặp phải bản án treo giống ta.
Gửi cậu năm ấy, tớ thật sự chẳng trách cậu, nhưng thật khó để yêu một ai như thế nữa. Nhưng dang dở đôi khi là đẹp nhất, với tớ, và cả cậu sẽ đến được với cô ấy nhỉ? Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Còn tớ nhỏ bé như vậy… nên ở đây để kể cho mọi người, một câu chuyện vu vơ, lãng xẹt, nhưng là nước mắt trải dài trái tim. Thật mừng vì giờ đây có thể kể một cách nhẹ nhàng như thế.
Phiên tòa năm ấy, chỉ còn lại mình tôi. Giá mà tôi cũng là nữ chính của ai đó. Cũng mong người khác có câu chuyện của chính mình, tôi tự hào về tình cảm hẹn mọn suốt 4 năm của mình, nó chẳng để lại gì, ngoài một thanh xuân đẹp dang dở.