Mẹ không có nơi để trút ra những mệt mỏi trong người, cho nên, con chấp nhận cho mình nhịn một chút để cái cảm xúc tiêu cực đang ứ đọng trong mẹ đi ra hết.
***
Chúng ta thường chỉ nhìn vào những vết thương đang hằn trên người mình mà thương hại lấy chúng, mà hình như quên mất, ai cũng mang trên mình nhiều đau khổ.
Đã nhiều lần con chứng kiến cảnh một vài người trong một gia đình cãi vã thậm chí là dùng bạo lực lên nhau. Họ cho rằng người kia không hiểu những khổ đau mà mình trải qua, sự bất đồng quan điểm khi mỗi người đều mang trong mình một suy nghĩ khiến cho sự tức giận dồn nén, dồn nén đến mức biến thành hành động và những giọt nước mắt chực trào.
Một khi chúng ta chọn sống trong một cộng đồng, ta phải chấp nhận rằng, sẽ không ai giống ai, đương nhiên, cũng sẽ chẳng có ai là hoàn hảo. Thật không công bằng khi có ai đó đánh giá một người qua những gì họ thấy bên ngoài. Rõ ràng trong chúng ta, chẳng ai hiểu rõ nhau, chỉ trừ bản thân mình ra. Bởi thế mà con người ta luôn cho rằng họ mới là kẻ đúng, tất cả còn lại chưa từng trải qua những gì họ đã, thế nên, không một quan điểm nào được chấp nhận.
Ví như sẽ có một vài người không thể thích những người mang hình xăm trên người, cho rằng đấy là thành phần bất hảo trong xã hội, là một đám những kẻ thất bại không được ai công nhận. Điều đó xuất phát từ xa xưa khi những kẻ máu mặt thường họa quỷ họa thần lên người, lâu dần chúng ăn sâu vào tư tưởng của mọi người. Nhưng những năm trở lại đây, hình xăm đều mang những ý nghĩa nhất định trong cuộc đời của mỗi người. Có thể chúng là sai lầm mà người ta muốn khắc lên người như một bài học. Cũng có thể là một lời căn dặn bản thân trong một phương diện nào đó.
Con từng là đứa trẻ bốc đồng, xốc nổi đến mức ba mẹ đã khóc rất nhiều vì con trở thành một đứa trẻ cứng đầu. Con thường không chia sẻ cảm nhận của mình với bất cứ ai, con cảm thấy không một ai là đáng tin, cũng cảm thấy điều này không cần thiết lắm. Để rồi, ở thời điểm hiện tại, ngay lúc chìm ngập trong những cay đắng tuổi mới lớn, con biết bản thân phải chậm lại một chút, nghĩ cho mọi người xung quanh một chút. Mẹ con dạo này hay mắng con vô cớ lắm, con không biết mình đã làm nên lỗi lầm gì để nhận những từ ngữ cay nghiệt ấy. Nhưng rồi con chọn cách nuốt chúng xuống bụng, chuyển hóa chúng thành sự đồng cảm và cảm thông. Chính vì ngay bản thân mẹ cũng đang đi qua và bị níu lại bởi những căng thẳng cực độ. Mẹ không có nơi để trút ra những mệt mỏi trong người, cho nên, con chấp nhận cho mình nhịn một chút để cái cảm xúc tiêu cực đang ứ đọng trong mẹ đi ra hết.
Con không nói ở trong bất kì hoàn cảnh nào chúng ta đều phải nhịn nhục. Mà ở một bối cảnh nhất định, cái nhường nhịn của mình chí ít làm người khác trở nên bớt căng thẳng, nhất là người thân thì đó không phải là một sự hy sinh vô ích. Con kiệt sức trong bể khổ của chính mình, thì ba mẹ cũng kiệt sức trong bể khổ của họ, nếu không ai trong gia đình chịu cảm thông, gia đình ấy sớm sẽ như một tấm gương vỡ, chỗ nát chỗ lành, chẳng trông ra làm sao.
Khi một người bình thường bị thương, vết thương nọ luôn gửi tín hiệu đến não, rằng chúng đang rất đau, từng tế bào trong cơ thể đều có thể cảm nhận nỗi đau thấu trời này. Càng đau, cảm nhận càng rõ, càng làm người ta như mất trí, chỉ biết chăm chăm vào nỗi đau của mình. Họ nổi cáu với bất cứ ai động đến chúng, bức xúc, bất công, tự cảm thấy bản thân thật đáng thương mà chẳng ai nhìn thấy. Để rồi vô tình chạm phải vết thương của người khác nhưng không hay. Ta thường vô ý như thế, nhưng có biết bao nhiêu tâm hồn vỡ nát vì sự vô tình ấy mà một lần nữa như bị nghiền nát.
Thật tốt nếu ai cũng biết được điều này, biết được sự khoan dung, thông cảm cho nhau. Xã hội sẽ tốt đẹp biết bao nếu những đức tính tốt đẹp được lan rộng. Con không thể thay đổi quan điểm của bất cứ ai, nhưng con mong vài lời này của mình sẽ cho mọi người hiểu được những tiêu cực trong cuộc đời của mọi người bắt nguồn từ đâu. Ta nhìn sự việc bằng hai phương diện khác nhau, cái giận trong ta sẽ nguôi đi, mọi thứ sẽ trở nên thật nhẹ nhàng…