Thời hoa niên rực rỡ nhường vậy. Nếu gom góp tất cả lại cũng đủ để viết lên một bản hòa âm đẹp đẽ đến nao lòng.
***
“Thử tưởng tượng, nếu một sớm mai thức dậy, chợt nhận ra mọi thanh âm đã biến mất...”
“Nếu một ngày mọi âm thanh đều biến mất, có lẽ chúng ta sẽ mất đi những ký ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời mình.”
Miền ký ức là một vùng đất kỳ lạ: không có kết thúc và cũng chẳng có lấy một điểm bắt đầu. Nó dễ bị chìm vào quên lãng nhưng in hằn vào lòng dấu vết của thời gian vẫn đang phập phồng tồn tại mỗi ngày. Tấm vé quay trở lại quá khứ thật ra dễ dàng hơn mọi người vẫn nghĩ: Chỉ một thanh âm bất ngờ vang lên từ đâu đó cũng có thể mang ta quay trở lại vẹn nguyên ký ức những năm tháng xưa cũ ấy.
Cầm trên tay chiếc cát-sét đầy vết xước, tôi ấn nút chạy tới, để ngược trở lại dòng chảy vô tận của thời gian…
…
Tôi bừng tỉnh khỏi giấc ngủ mệt nhoài. Bên ngoài kia, ánh sáng vẫn chưa kịp hiện ra nơi chân trời. Con người có khả năng nhìn trong bóng tối, dù vậy thì thứ trước mắt chỉ là một gam màu đơn sắc. Hình ảnh ta vẫn quen nhìn thấy nay mờ dần, cho đến một ngày không còn đọng lại chút gì cả. Chúng lặng lẽ ra đi như kẻ vô tâm bỏ đi mà không thèm khép cửa, để lại những khoảng trống vụn vỡ không cách nào ghép lại hoàn chỉnh.
Rồi tôi bỗng nghe thấy tiếng bước chân. Tiếng bước chân quen thuộc của mẹ vang lên thật khẽ trên hành lang, như thể sợ bất cứ tiếng động nào bản thân gây ra cũng sẽ phá tan giấc mộng đẹp của những người mẹ yêu quý đang say giấc trong căn nhà này.
Hình như suốt thời ấu thơ mơ hồ đầy những kí ức lẫn lộn ấy, đã bao lần tôi thiếp đi trước khi nhận ra tiếng bước chân của mẹ…
Cái thuở xa vời ngày nào, khi tôi còn là một đứa bé nhỏ xíu, bướng bỉnh mà vẫn rất trẻ con. Đứa trẻ ấy có một nỗi sợ mỗi khi màn đêm buông xuống. Mắt luôn mở thao láo còn tai thì không bỏ sót bất cứ tiếng động “đáng sợ”nào phát ra từ xung quanh. Vì vậy hầu như đêm nào mẹ cũng phải ngồi bên cạnh kể cho tôi nghe chuyện cổ tích hay lời ru êm ái mênh mang. Giọng mẹ trầm lắng vang lên giữa đêm khuya cứ thế thật dễ dàng xua tan đi mọi lắng lo. Lần nào cũng thế, chìm trong tiếng mẹ tôi ngủ từ lúc nào. Tiếng khép cửa cùng tiếng chân bước xa dần trên mặt sàn chỉ còn là dư âm sót lại vào buổi sáng hôm sau.
Như thể vẫn là ngày đầu tiên được sinh ra ấy, âm thanh đầu tiên tôi nghe thấy là giọng nói hạnh phúc của mẹ cha. Âm thanh bắt đầu cho biết bao năm tháng hạnh phúc sau này.
Vậy nên hãy cứ yên tâm nhắm mắt mà chìm vào những giấc mộng lành mỗi tối. Bởi những âm thanh đầu đời những đấng sinh thành đem lại luôn là món quà quý giá nhất mỗi đứa trẻ nhận được trong đời. Nếu mai này khó khăn có làm tôi yếu lòng, tôi sẽ tìm về với lời cha tiếng mẹ, tìm về với hồi ức của một thời thơ ấu yêu thương.
...
Như cây non nhờ ánh mặt trời mà vươn mầm, tôi lớn dần lên giữa muôn vàn thanh âm xao xác của cuộc sống. Cuộc sống luôn đầy ắp tiếng động. Chúng bị trộn lẫn với nhau, tranh giành từng nốt cao chót vót, cũng có khi đánh rơi rải hợp âm trầm vào trong thinh lặng.
Khả năng kỳ diệu nhất của âm thanh có lẽ là luôn chất chứa trong lòng hàng trăm hàng vạn dòng hồi ức.
“Ký ức đang bật cười đấy, cậu có nhìn thấy không?”
Tôi lắng nghe tiếng cười của cô bé làm sáng bừng góc sân trường. Bọn trẻ dẫm lên lá khô rụng khắp mặt sân, mặc kệ lá phượng đang rơi đầy trên tóc. Sau này tôi luôn ước, giá như mình có thể cười rộ lên như một đứa trẻ. Thật hạnh phúc, vì tôi đã luôn mỉm cười thật tươi trước khi nụ cười phai tàn theo tháng năm.
“Ký ức đang khóc đấy, cậu có thấy được không?”
Mỗi năm mùa mưa đều đặn đến, mang theo những nỗi buồn chẳng thể hong khô. Nghe từng giọt nước nặng nề rơi trên mái tôn, tôi xếp gọn lại chồng ký ức của mình. Mối tình đầu tôi buông tay vào một chiều mưa tháng tám. Tiếng khóc của cậu ấy bị mưa át mất, còn tôi từ ấy mặc nhiên coi tiếng mưa rơi là âm thanh của những kỷ niệm buồn...
“Ký ức đang kể về tuổi trẻ của chính cậu đấy, cậu có cảm nhận được không?”
Thời hoa niên rực rỡ nhường vậy. Nếu gom góp tất cả lại cũng đủ để viết lên một bản hòa âm đẹp đẽ đến nao lòng.
“Bản hòa âm của kí ức.”
Liệu có người nghệ sĩ tài hoa nào đủ khả năng để đem bản nhạc này biểu diễn trên những phím đàn đen trắng không nhỉ?
Tôi và cậu đâu cần đến người nghệ sĩ nào. Tự tay chấm đẫm giọt mực ký ức, viết lên bản nhạc đặc biệt của riêng ta. Người duy nhất có thể cảm nhận và rung động trước ký ức của chính mình một cách chân thực nhất còn ai khác ngoài ta cơ chứ.
Cho dù chỉ qua chiếc cát-sét cũ. Cho dù chỉ bằng những thanh âm...