Dẫu thế nào đi chăng nữa, khi đã đi qua những ngày tháng tươi đẹp ấy, tôi mới biết trân trọng từng khoảng khắc chớp nhoáng ấy. Nhanh thôi, ai rồi cũng sẽ ra đời, đi làm và tự lập, cuộn vào vòng xoáy của thời gian mà quên mất mình đã đi qua những ngày còn trẻ đầy ngây ngô năm nào.
***
Những ngày đầu tháng Năm, cái nắng tỏa ra chói chang "bao phủ" cả muôn loài. Đường phố dập dìu những khóm bằng lăng nở rộ sặc đầy tim tím mà dịu mát, ngát hương. Tháng Năm về, ôi sao thật đẹp!
Tháng Năm, mùa của ôn thi, mùa của tất bật của những cô cậu học sinh, sinh viên khi chuẩn bị kết thúc năm học, mùa của sự vất vả đè trên vai người nông dân chân lấm tay bùn, rám nắng thu hoạch mùa màng. Mỗi người đều có mỗi trách nhiệm, đúng như bố tôi hay nói: "Mỗi người mỗi việc!"
Tháng Năm về mang theo cái oi bức, nóng như đổ lửa của mùa hạ. Bởi thế mà cũng chẳng ai "ưa nổi". Ấy nhưng, những đêm trăng thanh gió mát không ngủ được, ra ngồi trước hiên hóng gió tán chuyện thì miễn bàn miễn chê đi đâu được.
Mùa hạ tháng Năm đâu chỉ trời nắng gay gắt, nóng ran. Lâu lâu, có những ngày trời mưa như trút nước, "hòa giải" và làm dịu cái không khí chẳng ai "ưa" ấy. Mọi vật lại được một dịp tắm mát hả hê khi mà cơn mưa mùa hạ đổ xuống như những trận lũ chỉ trong tích tắc một đêm.
Dân gian thường có câu: Đêm tháng Năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng Mười chưa cười đã tối. Tháng Năm về, ngày dài hơn đêm, mọi người thường phải dậy sớm để bắt đầu một ngày mới. Thời điểm này thường là vào thu hoạch mùa màng nên nhiều người hay đùa vui rằng: "Chưa mở mắt đã nghe thấy tiếng xe chở lúa rồi!"
Nói vui là vậy, thế nhưng ai làm nông hoặc xuất phát từ nhà nông mới hiểu, mới thấm nỗi vất vả của người dân dựa vào nghề lúa nước để nương thân. Mỗi một hạt lúa được thu về là cả đống công sức lẫn mồ hôi nước mắt của bà con đánh đổi. Sức người thì có hạn mà nỗi vất vả và cơ cực thì trăm bề phải lo, phải chịu vì cuộc sống mưu sinh. Còn nhớ, sau mỗi vụ mùa, đêm về tôi vẫn thường nghe tiếng bà, tiếng mẹ than thở vì những cơn đau lưng, mỏi gối âm ỉ trong người. Mỗi lần như thế không khác gì những kiếp nạn dành cho họ.
Tháng Năm cũng là thời điểm gần kết thúc năm học, là mùa chẳng có cô cậu học sinh nào thích nổi (tôi nghĩ là thế). Bởi đơn giản, nghỉ hè rồi bọn họ đâu được gặp người họ thích như thường ngày đi học hoặc đôi khi, nghỉ hè rồi ở nhà thì lại bị sai vặt nhiều hơn.
Dẫu thế nào đi chăng nữa, khi đã đi qua những ngày tháng tươi đẹp ấy, tôi mới biết trân trọng từng khoảng khắc chớp nhoáng ấy. Nhanh thôi, ai rồi cũng sẽ ra đời, đi làm và tự lập, cuộn vào vòng xoáy của thời gian mà quên mất mình đã đi qua những ngày còn trẻ đầy ngây ngô năm nào. Để rồi quên mất rằng, tháng Năm về không còn là lúc nghỉ hè nữa và những ngày đi học đã xa, lưu mờ trong dĩ vãng của ấu thơ. Ai rồi cũng phải lớn, phải trưởng thành và sống có trách nhiệm. Lúc ấy, tháng Năm thì vẫn còn đó, chỉ là chúng ta đã đổi thay.