Thông tin liên hệ
- 036.686.3943
- admin@nguoicodonvn2008.info
Ngày gặp lại, chỉ mong ta và người có thể mỉm cười, bỏ qua những thương tổn vụng dại đã gây ra cho nhau. Bởi ngày gặp lại, là đã thôi những nhớ mong hoang hoải, kí ức về nhau đã không còn nguyên vẹn mà đã xô lệch, xước xát nhiều rồi...
Một ngày nào đó có thể sẽ gặp lại nhau. Khi trái tim đã hoàn toàn bình ổn. Khi kí ức về nhau đã được ép vào một trang nào đó trong cuốn sách cuộc đời, không được đánh số, cũng không nằm trong phụ lục, nhưng mỗi lần giở ra đều vô tình lướt qua nó.
Chúng ta năm 20 tuổi, đều mang một trái tim non trẻ đầy mơ mộng và hứng thú bước vào đời. Nhưng cuộc đời vốn không là một mặt hồ yên ả, nó dữ dội hung bạo với những con sóng ngầm, nó cuốn ta ra xa bờ, quay cuồng, hút và nhấn chìm, cho đến khi ta quên hết những ước vọng vẫy vùng biển khơi, ta chỉ cầu sống, thì đời chỉ chờ có thế, xô ta vào bờ nằm dài cùng nỗi thất vọng chán chường. Đời không giết ta mà giết lòng can đảm của những kẻ yếu đuối.
Và chúng ta 20 tuổi, đã chẳng thể nào chân cứng đá mềm…
Và ta lạc mất nhau trong những ngày như thế. Lời hứa tuổi 20 vốn không hề qua quýt nông nổi, chỉ là chúng ta đã không đủ sức để thực hiện nó. Dù vậy, những lời hứa đó thật sự mang nhiều chân thành, đến nỗi ta ngờ rằng vĩnh viễn sau này chẳng thể tìm được ai có thể khiến mình đủ dũng khí hứa những điều lớn lao như thế.
Vậy mà, sau tất cả, cũng chẳng còn gì cả.
Có những khi ngỡ đã rất rất gần, nhưng mãi mãi chẳng thể chạm vào. Có khi ngỡ đã nắm bắt được, nhưng cuối cùng quay lưng đi, lại nhận ra chẳng hiểu chút gì về lòng dạ người. Chúng ta, yếu đuối và giỏi bao biện, mơ mộng nhiều nhưng chưa một lần thử cố gắng biến mộng thành thực. Cho nên hôm nay đến như một lẽ dĩ nhiên, như cách mà chúng ta đã đến ngồi gần nhau, như cách mà chúng ta đã quay lưng lại, thanh thản.
Bầu trời hôm đó, không vì nỗi thất vọng của ta quá lớn mà u ám kéo dông làm mưa, dòng sông cũng không vì sợ ta buồn mà thôi vô tư lăn tăn gợn sóng. Và, chẳng ai thấy được những giọt nước mắt như chiếc khoá nước hỏng, nhỏ từng giọt từng giọt, qua một đêm đã đầy tràn. Chẳng ai đến, để giải thoát ta, hay chí ít là để nghe ta khóc cả.
Cho nên, buồn đủ rồi, thì hãy tự tay đào một cái hố sâu, chôn xuống đó những lời hứa, những thề hẹn, những hi vọng và thất vọng. Bởi cứ mang theo những nặng nề đó hoài, thì ta chẳng cách nào đi xa được. Mà đời thì còn dài lắm, không ai được phép buồn lâu.
Chúng ta sẽ có thể gặp lại nhau không? Có thể! Vào một ngày đẹp trời, hoặc chút giông gió. Trong một quán cafe, hoặc chỗ đông người. Chúng ta kể về những ngày tháng đã đi qua, hoặc chỉ im lặng nhìn. Chúng ta sẽ có thể gặp lại, hoặc, không.
Tác giả: Hoàng Giang – Theo Girly.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn