Thông tin liên hệ
- 036.686.3943
- admin@nguoicodonvn2008.info
Khi một người từ chối tình cảm của một người không phải vì họ không thương ta, mà vì thương nên không thể gật đầu...
Giữa bao nhiêu ngày nắng mới có một ngày mưa…
Không biết có phải tôi đang nằm trong khoảng tối của cuộc đời mình hay không, mà tại sao, sau bao nhiêu thứ, tôi lại chẳng còn được gì.
Mùa này Hà Nội ướt át, những cơn mưa như giọt nước mắt của người thiếu phụ cứ rơi rớt trên mái hiên nghe đến tê tái, tôi xỏ vội đôi giày vải rồi cầm ô băng qua đoạn đường có kẻ sẵn vạch trắng cho người đi bộ. Tôi thường nhớ tới Đức vào những ngày mưa, không phải vì giữa chúng tôi có một kỉ niệm nào đó đủ sâu sắc mỗi khi trời nhỏ lệ, mà vì, tôi thấy bản thân mình như những giọt nước mưa, còn Đức thì tựa như bầu trời. Giọt nước mưa muôn đời vẫn chảy trên mặt đất, suốt đời vẫn lìa xa bầu trời và tôi… dù có cố gắng cũng chưa bao giờ được một lần có được tình yêu của Đức.
Tôi không biết Đức có buồn một chút nào đó như tôi đã từng hay không, tôi chỉ thấy lòng mình như vụn vỡ mỗi khi gặp cậu ấy trong giấc mơ của chính mình. Thật tệ nếu nói quên người mà lại chẳng thể nào quên, tôi không có đủ khả năng để điều khiển trái tim mình, cũng không đủ dũng khí để đẩy bóng hình ấy đi xa thật xa. Tình cảm ấy giống như một cơn gió, thổi qua nơi này một chút, qua nơi khác một chút rồi có khi đi mãi, có khi lại trở về nơi ban đầu, nhưng dẫu vậy thì cơn gió có bao giờ đứng yên một chỗ, trở về không có nghĩa là ở đấy mãi mãi…
Tôi không tin vào hai từ “mãi mãi”, không phải vì tôi bi quan mà bởi vì chưa một ai làm cho tôi tin vào điều đó, họ cứ lần lượt bước vào đời tôi, lần lượt mang cho tôi những niềm vui hân hoan như nắng hạ nhưng họ không rời đi lần lượt, mà chọn rời đi cùng một lúc.
Những đốm lửa là tàn dư của tình yêu cứ vô tình xô vào lòng cơn gió rồi thổi bùng lên cái gọi là nhớ thương, tôi không chắc mình còn thương Đức như năm tôi mười bảy tuổi, chỉ là, tôi không thể hết đau lòng vì cậu ấy được, tôi không thể chống chế nỗi đau lòng ấy trong một sớm, một chiều, những tưởng thời gian sẽ làm lu mờ đi mọi ý niệm về tình yêu nhưng không hoàn toàn như thế. Nếu tình yêu ấy đủ đau đớn thì càng làm cho đối phương có động lực để rời xa, nhưng tình yêu của tôi, nó chẳng có dịp để bùng lên thành một đốm lửa, cũng chẳng tắt lịm đi ngay khi bắt đầu, chính vì thế nó cứ âm ỉ cháy mãi trong lòng tôi, cháy mãi, cháy cho đến cuối đời.
Khi một người từ chối tình cảm của một người không phải vì họ không thương ta, mà vì thương nên không thể gật đầu, liệu Đức có như thế hay không, cậu ấy có sợ vì đồng ý lời tỏ tình của tôi mà có một ngày cả hai sẽ không còn bên nhau như những người bạn bình thường, đến một lúc nào đó sẽ có người rời đi, sẽ có người buông tay một người, sẽ có người đang tâm bỏ lại một người mà sánh bước bên một ai đó. Tôi không tin Đức lại nghĩ được nhiều như thế, cậu ấy không gật đầu chỉ vì cậu ấy không yêu tôi, thế thôi.
Mỗi cơn mưa đi qua thành phố đều để lại những vũng nước lênh láng trên mặt đường, tôi chỉ muốn cầm một chiếc ô màu xanh lá rồi ngồi thụp xuống bên cạnh một vũng nước và thả vào đó một con thuyền… Tôi sẽ là con thuyền giấy ấy, trôi đi, trôi đi nhưng cuối cùng cũng vẫn nằm trong lòng của vũng nước, rồi một lúc nào đấy tôi sẽ chìm, sẽ tan ra thành những vụn nhỏ, hòa vào vũng nước rồi tan biến… Nếu được một lần như thế tôi ước gì mình có thể buông tay được với nỗi đau.
Hà Nội vẫn buồn như lòng tôi vẫn thế, nắng tháng ba trong veo như giọt sương đang cựa mình trên mỗi cánh hoa ban, tôi lại xỏ đôi giày vải và băng qua con đường có kẻ vạch trắng cho người đi bộ, thành phố vẫn vội vã quá đỗi và tôi vẫn chưa hết được nhớ thương về một bóng hình. Tôi không hiểu tại sao tôi không thể quên được Đức, có lúc tôi nhận ra mình đang cảm mến một người khác, cũng rung rinh khi họ nở nụ cười với tôi nhưng chỉ sau một giấc mơ thôi, một giấc mơ mà đẩy người tôi cảm mến trôi xa về một miền nào đó vô định, tôi lại nhớ thương Đức da diết. Tôi hay mơ một giấc mơ, mà ở đấy Đức luôn hiện hữu, cậu ấy chở tôi trên chiếc xe đạp, dẫn tôi lên đồi, cười với tôi và luôn nói những tiếng thân thương. Mỗi lần thức dậy tôi đều tự trách mình, tại sao lại không để cho kí ức ngủ quên đi, tại sao lại cứ mong ngóng người quay lại nhìn tôi để làm gì, tôi tự trách mình không thể thương người khác như cái cách tôi thương Đức. Liệu người khác có giống như tôi hay không, có vì một giấc mơ mà tỉnh dậy nhớ một người hơn và yêu một người hơn không, tôi sợ hãi giấc mơ đó nhưng cớ gì trong giấc mơ tôi lại cười vui đến thế…
Mưa đã thôi rơi trên mái hiên nhà từ lâu lắm rồi, bầu trời lại đã trong veo như vốn dĩ. Có một lần Đức nhắn tin cho tôi, lúc ấy là mười một giờ đêm, cậu hỏi tôi chưa ngủ sao, tôi bảo chưa. Dường như giữa chúng tôi đã không thể nào tồn tại một dạng tình cảm khác ngoài tình bạn đơn thuần, tôi muốn kể với cậu ấy nhiều chuyện nhưng sợ cậu thấy phiền nên lại thôi. Tôi luôn sợ người khác cảm thấy không vừa ý mà làm những chuyện bạn thân không thực sự thích, mặc dù tôi làm tốt nhưng lại không hề vui, bởi vì, tôi quen nghĩ cho họ mà quên nghĩ cho chính mình.
Mỗi khi ngước nhìn lên bầu trời tôi chỉ ước vừa kịp có cơn mưa ghé đến, để nó tưới những giọt nước đầu tiên lên khuôn mặt tôi, hi vọng thứ nước ấy có thể rửa trôi đi những bộn bề còn nghẽn lại trong đáy mắt và cả trong tim. Những đám mây màu trắng tựa như kem bông cứ lững lờ trôi trên cái khoảng xanh xanh ấy, tôi ước gì mình có thể buộc chúng lại để tìm kiếm một con mưa. Khi ấy nhất định tôi sẽ cầm theo chiếc ô màu xanh lá và thả con thuyền giấy trôi đi trên vũng nước trước nhà, mặc kệ sẽ ướt áo, mặc kệ sẽ bị một người nào đó vô tình phóng xe qua làm làn nước bắn tung tóe, tôi chỉ ước mình được là giọt nước, nếu không thể ở mãi bên bầu trời thì hãy cho tôi chìm lấp trong vũng nước ngoài kia, tìm kiếm một con thuyền nhỏ bé, làm nó tan ra rồi chiếm hữu cho riêng mình.
“Cảm ơn vì đã sống tốt với nhau.Tiếng yêu đành hẹn lại đến kiếp sau. nở một thế giới muôn màu. tình yêu chẳng có buồn rầu. Thì lúc ấy ta sẽ là của nhau”.
(Cảm ơn vì đã nói câu từ chối – Hakoota Dũng Hà, Ái Phương)
Tác giả: Trang Nhiên –Theo Girly.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn