Mối tình đầu của tôi
Thứ năm - 20/05/2021 00:11
Qua ngần ấy thời gian và khoảng cách, giữa chúng tôi bây giờ không còn bất cứ liên hệ nào, đám ký ức dày bụi này chỉ là thứ đồ bỏ xó lâu lâu gợi chút cảm giác cũ mà thôi. Tôi tự mỉm cười với chính mình qua chiếc cốc thủy tinh lưng chừng nước. Một đám mây bồng không biết ở đâu tới dừng ngay giữa khung cửa.
Mối tình đầu của tôi
***
Dòng xe ồn ào chạy qua, đèn đỏ hai mươi sáu giây đếm ngược, bầu trời phía sau những tòa nhà đã sớm nhuộm màu ráng chiều vàng rực. Tôi đứng bên lề đường chờ để băng qua ngã tư về nhà, giờ tan tầm nên đường đông chật người, vang bên tai ngoài tiếng còi xe inh ỏi là âm thanh động cơ chồng lên nhau dồn dập. Tiếng cười nói cứ thế trôi tuột đi chẳng đọng lại điều gì trong bộ não đã quá đỗi mệt mỏi.
Ghé vào siêu thị mini gần nhà mua ít hoa quả, vài đồ ăn vặt, dạo này thức đêm xem phim nhiều, sợ là qua mùa đông này tôi đã có thể tự lăn từ giường đến công ty được rồi. “Píp. Píp”, máy soát mã vạch đổi xanh mỗi lần một món đồ được check. Lơ đãng lướt từ bàn tay nhân viên thu ngân qua dãy đồ nhỏ được bầy ngay ngắn trên kệ, ánh mắt tôi bất chợt dừng lại nơi màu sắc quen thuộc. Dòng chữ “Play” đen tinh nghịch trên nền nhựa trong sặc sỡ. Rất nhiều hình ảnh đồng loạt hiện lên chớp nhoáng trong trí nhớ, cái trước chồng lên cái sau như thể chúng đã ẩn mình rất lâu để chờ đến giây phút tình cờ ngày hôm nay.
- Chị ơi.. chị ơi, của chị 128 ngàn ạ!
Cái lạnh lập thức thổi đến khi cánh cửa dày nặng của siêu thị được đẩy ra, một phần tiềm thức trong tôi nhờ vậy mà tỉnh lại, bản thân tuy vậy lại vẫn chưa hết bần thần, đứng ngây ra dưới tán cây bàng lớn đã trụi hết lá. Thời gian và ký ức đều là những thứ có sức mạnh đáng sợ, chúng khiến con người không thể lý giải được. Dù bị vùi sâu đến mức nào thì có một ngày những ký ức đó sẽ lại trỗi dậy, đánh chiếm toàn bộ tâm trí, khiến cơ thể chứa đựng nó đổ gục bởi hàng ngàn con sóng trào dâng từ nơi sâu thẳm. Ngọt ngào và cay đắng, sớm muộn đã không thể phân biệt được mùi vị, chỉ còn độ nồng đến choáng váng là trở nên rõ ràng theo năm tháng.
Trên đầu là tiếng mưa, mưa vỗ ầm ào lên tán dù rộng lớn nhưng vẫn không thể nào át nổi tiếng đập dồn dập đang vang âm âm bên ngực trái. Mát lạnh, đầu óc mơ hồ nóng muốn nổ tung nhưng đôi môi lại mát lạnh như làn mưa không ngừng trút xuống ngoài kia. Ký ức nụ hôn đầu mang mùi của cây cối trong mưa, mát tựa một dòng suối nhỏ len lỏi khắp tâm trí. Ánh mắt của cậu ngày ấy long lanh đến vô cùng, tôi thấy hình ảnh mình được bao bọc trong ấm áp nơi ánh mắt ấy. Nụ cười lúc đó cũng thật đơn giản, chỉ mang ý nghĩa là hạnh phúc mà thôi.
Mười tám tuổi, nửa ngây thơ nửa trưởng thành, chúng tôi lần lượt nếm được mùi vị ngọt và chua của tình yêu. Không thể đếm được vô số những lần nắm tay, những lần tôi tựa đầu lên vai cậu, áp má mình lên làn da mát lạnh ấy và bị đẩy ra vì “mặt cậu nhiều dầu lắm!”. Buồn cười thật, nghĩ lại mà vẫn thấy đáng ghét, đúng là không phải loại cảm xúc nào thời gian cũng có thể bào mòn.
Tôi lần đầu tiễn cậu ấy ra sân bay là năm năm về trước, cậu hai tay ôm lấy mặt tôi bảo “cái mặt này mà không có tớ véo mỗi ngày chắc một tháng nữa là thành hai cái bánh bao thập cẩm hai trứng mất”. Mặt tôi càng xụ ra, tôi nhớ rõ lắm, lúc đấy mình đã buồn đến thế nào, không nỡ để cậu đi đến thế nào.
Tôi còn nhìn mãi đến khi bóng lưng cậu khuất hẳn sau cửa an ninh, tình đầu của tôi thế mà dần ra đi. Tất nhiên lúc đó tôi không thể biết được khoảng cách sẽ chia tách chúng tôi ra hai con đường khác biệt như bây giờ. Sự thấu hiểu là điều khi càng lớn, người ta sẽ bộc lộ càng rõ, trưởng thành chính là quá trình nếm trải vị đắng mà lớn lên như vậy.
Hồi cấp ba ngày nào trong cặp tôi cũng sẽ có một lọ kẹo dưa hấu sặc sỡ, tiếng rạo rạo vang lên trong ngăn kéo nhỏ rất vui tai. Cậu ấy hồi đó còn chụp gửi lại cho tôi hàng dãy kẹo dưa hấu nằm xinh xắn trên kệ siêu thị ở Canada, hỏi là “có muốn tớ đổ sỉ đem về Việt Nam cho mà bán không”.
Đó là những ngày khi cậu ấy vừa mới bắt đầu cuộc sống mới ở một đất nước xa lạ. Cậu nhắn tin về rất nhiều, gọi facetime mỗi tối. Tôi chỉ có thể đè nén cảm giác nhung nhớ bằng cách ngắm hình ảnh cậu qua màn hình, vỗ về trái tim thổn thức bằng câu chữ mà cậu ấy nhắn gửi. Chắc chắn, lúc đó, cả hai đều không hề tưởng tượng đến một kết quả như ngày hôm nay. Chúng tôi vẫn còn quá non nớt để hiểu rằng khoảng cách tạo nên rào cản. Và rõ ràng, rào cản đã chia cách được chúng tôi.
Việc học của cậu ngày càng bận, vừa chạy deadline vừa đi làm thêm, thực sự khó để dành ra thời gian mỗi ngày trò chuyện. Tôi hụt hẫng, buồn bã, trách móc, và dần quen với những cuộc nói chuyện ngắn ngủi, vài ngày một lần, có khi vài tuần một lần. Mọi người có thể sẽ nghĩ đến đây là kết thúc, thực ra tôi có một chút tự hào rằng chí ít tình yêu của mình đã bền bỉ được hơn thế. Năm đại học thứ hai, tôi tích được một khoản tiền đủ cho vé máy bay khứ hồi đến Canada, tôi quyết định mang một bất ngờ cho cậu.
Đáp xuống sân bay quốc tế Toronto Pearson lúc 7h45 sáng, mọi mệt mỏi được gạt bỏ ngay khi tôi nhích theo dòng người tiến ra sảnh chính. Tôi đã không thể chờ được tới lúc có thể nhào đến ôm chặt lấy cậu.
“The number you have dialed is not in service. Please try again later.”
Check mess không thấy cậu ấy onl, không biết chính xác địa chỉ chỗ ở, không quen thuộc phương tiện giao thông, tiền không đủ để bắt taxi. Tôi ngập ngừng một chút, rồi quay qua xung quanh kiếm một chiếc ghế trống ngồi xuống. Sảnh đón khách liên tục vang lên thông báo các chuyến bay. Mặt trời chiếu rọi từ phía đầu bên kia, không thể xuyên qua hết phần không gian rộng lớn, đành dừng lại lấp lánh trên hàng cột đánh dấu vị trí các khu. Tôi không chủ đích, nhìn người người kéo vali đi ngang qua, định rằng một lát nữa sẽ gọi lại.
Ngước mắt lên khỏi đầu gối, màn hình điện thoại bật mở, pin còn 8%, ráng chiều đỏ đang rực lên đằng sau lưng. Sảnh chờ vẫn đông người, bớt ồn ào hơn ban sáng.
Tôi như mất hết ý thức, bỗng chốc không hiểu mình đang làm gì ở đây, tại sao lại ở đây? Vùi mặt trở lại vào đầu gối, hít thở thật sâu nhiều lần. Tôi đứng dậy đi đến quầy, mua vé bay về Việt Nam chuyến gần nhất. Mọi chuyện sau đó diễn ra như thế nào tôi cũng không biết nữa. Kiệt quệ, không nhận thức được rõ ràng những điều xung quanh, tôi cứ vậy sống qua hai tuần của một kẻ mất hồn. Đến khi bình ổn trở lại thì mọi thứ đã tìm được về chỗ đứng mới của chúng.
Như hòn đá lăn một khi đã thả là sẽ không dừng lại được, tất cả diễn ra chóng vánh và kết thúc nhanh quá sức tưởng tượng.
Hiện tại tôi đã ra trường được một năm, làm việc trong công ty thiết kế có tiếng ở thành phố. May mắn công ty cho phép nghỉ cả ngày thứ bảy, chủ nhật nên tôi có trọn cuối tuần dành cho mình. Ngồi bệt dưới sàn gỗ mát lạnh, tôi tựa cằm vào cái bàn thấp ngắm bầu trời ngày nghỉ trong xanh không một gợn mây. Ba tháng sau chuyến bay đó tôi mới có đủ dũng khí để quay lại tìm hiểu xem chuyện đã xảy ra như thế nào. Hôm đó cậu bị sốt xuất huyết phải vào viện, điện thoại không liên lạc được. Chẳng hiểu sao tôi lại thấy bình thản. Cảm giác như đây chính là điều vốn dĩ sẽ xảy ra, đến đúng lúc.
Cậu định cư hẳn ở Canada, qua lời kể của những người quen tôi biết cuộc sống của cậu vẫn ổn. Cậu ấy làm việc cho một công ty luật lớn sau khi lấy được bằng giỏi của Đại học Toronto. Qua ngần ấy thời gian và khoảng cách, giữa chúng tôi bây giờ không còn bất cứ liên hệ nào, đám ký ức dày bụi này chỉ là thứ đồ bỏ xó lâu lâu gợi chút cảm giác cũ mà thôi.
Tôi tự mỉm cười với chính mình qua chiếc cốc thủy tinh lưng chừng nước. Một đám mây bồng không biết ở đâu tới dừng ngay giữa khung cửa. Bầu trời mùa đông luôn biến đổi nhanh như vậy, tôi áp má lên mặt bàn, lim dim.
Mời xem thêm chương trình
Giọng đọc: Hà Diễm
Thiết kế: Hương Giang