Tôi tự dưng nhớ đến một câu nói của William: “cơ hội giống như bình minh, nếu bạn đợi quá lâu thì sẽ bỏ lỡ nó”. Ông trời đã cho tôi quá nhiều cơ hội, nhưng tôi đã lãng phí, cuối cùng ông cho rằng tôi không cần nó nữa nên đã tước đoạt nó đi, khỏi một kẻ không dám mở miệng nói câu xin chào.
***
Hôm nay, bầu trời đầy những vì sao lấp lánh, gió lạnh buốt len lỏi trên những nhành cây khô, bước chân tôi vô tình chạm vào chiếc lá giòn rơi trên mặt đường lạnh vỡ tan nghe rồm rộm. Tôi lang thang trong vô định, không biết đi về đâu và sẽ đến đâu. Mọi thứ trôi như thước phim chậm mà lâu nay tôi bỏ lại phía sau. Lòng tôi bình tĩnh đến lạ. Tất cả những gì xảy ra, giữa tôi, cô và mối tình dài 5 năm ấy cứ như mảng kí ức xoẹt ngang rồi biến mất.
Giây phút nhìn thấy cô ôm chàng trai ấy, gương mặt cô bình yên và hạnh phúc. Tôi không tức giận, chỉ lặng lẽ rời đi. Sợi dây tình cảm của chúng tôi đã bị khoảng cách kéo dãn đến đứt lúc nào không hay biết. Thứ gì đó đã mất đi từ lâu mà chúng tôi không nhận ra và có gì đó đã nguội lạnh. Tôi cũng đến lúc buông cô ấy, chứ không phải gắng gượng níu kéo chút lửa trong đám tro đã lụi tàn. Tôi cũng muốn dành chút thời gian để cho chính mình, làm chậm lại cái nhịp sống hối hả đến mức bỏ lỡ thật nhiều thứ.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa trở sáng, gió thốc vào mắt tôi lạnh buốt, tôi kéo va li bắt chuyến xe đầu tiên lên Đà Lạt. Tôi cũng không biết tại sao lại là Đà Lạt, chứ không phải bất cứ một nơi nào khác, chỉ là tôi cần chút yên tĩnh, chút thời gian để hồi tưởng và hối hận về sự vô tâm của chính mình, Rời khỏi hố sâu công việc đang cố giết chết và nhấn chìm tôi khi nào mà không hay hoặc có lẽ là để tìm đến một khởi đầu khác cho tâm hồn đang lạc bước.
Không khí của Đà Lạt vẫn vậy, hương của nó khiến tôi nhớ đến những sáng sớm nhấp ly cà phê đen ấm nóng, nhìn ra xa làn nước trôi êm đềm và sương mù hờ hững trên mặt nước trong ngần. Đà Lạt vẫn vậy, khiến người ta an tâm, khiến người ta thấy ấm ở trong lòng.
Tôi dành hàng giờ hàng ngày đi loanh quanh cái ngóc ngách nhỏ, tìm một quán cà phê mộc mạc, nghe một bản nhạc xưa cũ dần bị lãng quên. Cứ thế, mọi thứ trở nên dễ dàng và đâu lại vào đấy, góc nhỏ lộn xộn trong trái tim tôi được sắp xếp gọn gàng.
Ngày thứ bảy ở thành phố vừa lạ vừa quen. Tôi dừng chân trước quán cà phê nhỏ kì lạ, nó nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, xung quanh trầm mặc với những ngôi nhà khóa cửa im ỉm. Quán cà phê nổi bật bởi một màu trắng trong ngần nơi bảng hiệu, hàng chữ đen viết gọn một chữ Nhiên. Sắc trong suốt của cửa kính và các bước tường hầu như cũng làm bằng kính, đứng ngoài cũng có thể thấy rõ bên trong. Trông như một chiếc hộp quà nhỏ nhắn mong manh bao phủ xung quanh là những đóa lily nhỏ.
Khi đẩy cửa bước vào quán, chiếc chuông nhỏ ở trước cửa reo “linh đinh linh đinh” khẽ khàng. Và chẳng có ai khác ở đây ngoài tôi cả, phía trên quầy có dòng chữ nhỏ: “Chào mừng bạn đến với Nhiên, nếu không có ai khác ở đây, bạn cứ tự lấy cho mình món bạn thích, và thanh toán ở ngay đây”. Tôi đọc được, hơi e ngại nhìn quanh, trên menu có đúng 2 loại thức uống: cacao nóng hoặc là ca cao sữa nóng. Đọc xong, tự dưng tôi bật cười. Có cả công thức để hướng dẫn pha, nguyên liệu và cốc được để ngay ngắn trên quầy.
Tôi nhanh chóng làm theo và tạo được một ly ca cao đầy bọt bốc khói nghi ngút, tâm trạng bỗng dưng thật vui vẻ, tôi nhanh chóng bê thành phẩm của mình về một chiếc bàn nhỏ sát tường, ám đôi tay của mình vào thành ly, cảm nhận hơi ấm lan tỏa khắp các khẽ tay, rồi loanh hoay lôi quyển sách nhỏ trong túi ra đọc. tận hưởng không gian yên ắng như rằng mình đã thuộc về từ rất lâu.
Tiếng chuông đinh đinh vang lên một lần nữa, tôi ngẩn lên, một cô gái nhỏ có gương mặt thanh tú hiền hòa, làn da trắng nhợt nhạt trong chiếc váy trắng lụa satanh mềm, cầm một chiếc giỏ đầy táo xanh. Điều tôi chú ý ngay khi vừa nhìn thấy cô là mái tóc vàng óng màu ngô chín, nó dài chấm ngang lưng, xoăn nhẹ, mềm mại và bồng bềnh như mây trời. Cô thản nhiên đi vào trong quầy, mở một bản nhạc không lời vu vơ. Tôi ngưng ánh nhìn, lại đưa mắt vào trang sách. Cô ấy có lẽ là chủ quán, hoặc đang làm thêm, và cô còn chẳng thèm liếc nhìn vị khách lạ. Một quán cà phê kì lạ. Nhưng tôi thấy ổn và bình yên.
Hôm sau và những hôm sau nữa, Nhiên trở thành quán cà phê ưa thích mà tôi ngồi hàng giờ. Tôi sẽ luôn gặp lại Mây (tôi tự mạn phép gọi cô như vậy vì chẳng biết tên cô là gì và đặc biệt là vì mái tóc cô nữa) đang cắm cúi lau dọn quầy, chỉnh lại những quyển sách trên giá, hay lấm lem bùn đất mỗi khi loay hoay chăm sóc mấy hàng lily trước cửa. Tôi cũng phát hiện ra cô luôn cẩn thận và hết sức chăm chú khi cắm những đóa hồng vào chiếc bình thủy tinh cao cổ. Tôi cũng biết rằng quán rất thưa khách, rất ít người lui tới, thế mà Mây vẫn luôn chăm chút từng li.
Mỗi lần đến, tôi đều suy nghĩ thật lâu để bắt chuyện với cô, rồi nghĩ hoài nghĩ mãi, tôi với cô chỉ là người xa lạ, cô có lẽ còn chưa nhìn tôi lấy một lần, tôi không biết bắt chuyện thế nào cho tự nhiên không ngượng ngùng. Mà thật ra là do tôi quá nhát gan. Mỗi lần đứng lên ra về thì lại tự nhủ lần sau nhất định mình sẽ bắt chuyện vậy. Cứ hẹn mãi lần sau như thế, cơ hội tôi được trao quá nhiều nhưng cứ bỏ lỡ, nên tôi không còn cơ hội bắt chuyện với cô thêm lần nào. Rất lâu về sau mỗi lần nghĩ lại, tôi vẫn thấy thật giận bản thân mình vì mấy chữ: “thôi để lần sau vậy”.
\
Sáng sớm hôm đó, nắng nhạt phủ lên đường xá vàng ươm như rót mật, không khí lạnh giá và ảm đạm của Đà Lạt cũng vì thế mà ấm lên vài phần. Tôi cầm trên tay cuốn sách cũ, dạo bộ đến Nhiên. Hôm ấy tôi quyết tâm sẽ bắt chuyện với cô, vì hôm ấy là ngày cuối tôi ở Đà Lạt, hôm sau tôi phải trở về Hà Nội, bắt đầu lại công việc của mình.
Lúc tôi đến, mọi thứ vẫn ở đó, hộp quà thủy tinh bao phủ bởi những bông lily còn đầy sương sớm. Nhưng cửa khóa, trước cửa treo tấm bảng Closed viết tay trên chiếc bảng đen nhỏ. Bên trong lặng như tờ. Tôi nán lại đợi mãi đến xế trưa nhưng có vẻ không có ai khác sẽ đến. Lòng tôi trống rỗng và hụt hẫng, nỗi tiếc nuối dâng cao trong lòng. Chiều tối mờ, ánh đèn lác đác nhấp nháy trên ngõ nhỏ, tôi quay lại một lần cuối với hi vọng cánh cửa mở, Mây sẽ ở trong chăm chú cắm những nhành hoa tươi, chắc hẳn lúc ấy môi cô sẽ hơi mím lại, mái tóc mềm mại rơi nhẹ xuống vai. Nhưng chẳng có gì cả. Cả cửa tiệm nhỏ chìm trong bóng tối nhờ, hắt lên vài ánh đèn lung linh phản chiếu trên cửa kính.
Đó là những kí ức luôn quay đi quay lại với tôi khi tôi trở lại với đống công việc bộn bề. Thỉnh thoảng trong những giấc mơ, tôi thấy mình đến Nhiên và cửa tiệm rộng mở, nhưng tôi chỉ đứng từ xa nhìn vào. Tôi không hiểu nổi cảm giác của mình với Mây, cảm giác muốn được vỗ về dáng vẻ nhỏ bé cô đơn của cô luôn khiến tôi không thể không ngừng nghĩ đến.
Mùa hè năm sau tôi trở lại, đi thật nhanh tới Nhiên, vội vàng đến mức tôi ngạc nhiên với chính mình. Có bóng một cô gái cắm hoa ngay quầy ẩn hiện sau cửa kính. Tôi cảm giác có một phút mình nín thở. Rồi tiến đến gần. Hóa ra không phải Mây, một cô gái với gương mặt bừng sáng và đôi mắt biết cười, nhìn tôi khi tôi đi ngang cửa. Cô có một chút gì đó giống Mây, mà lại cảm thấy không giống. Cô ấy tràn đầy sức sống và có vẻ đối lập với sự trầm mặc của Mây. Tôi ngồi xuống chỗ ngồi yêu thích với một chút tiếc nuối trong lòng. Vậy là hôm nay cô vẫn không đến.
Sập tối, tôi gập sách đứng dậy định rời khỏi, thì có giọng nhỏ gọi tôi lại. Cô gái có đôi mắt nâu biết cười hơi ngập ngừng gọi tôi:
“Anh cho em hỏi một chút được không ạ?”
Tôi ngạc nhiên gật đầu.
Cô bảo cô tên Linh, là em gái của Nhiên, thì ra Mây tên là Nhiên, tôi ngốc thật. Mây là chủ của cửa tiệm này. Tất cả mọi thứ ở đây là tự tay cô bày trí và chăm chút, và tôi càng ngạc nhiên hơn vì Mây kể cho em gái của mình về tôi – một người lạ vô tình lướt qua.
Linh đưa cho tôi một tấm ảnh, trong hình là một chàng trai cao gầy, thoải mái tựa lưng vào ghế chăm chú đọc sách, nắng ngoài cửa tràn khắp phòng tạo thành một bước ảnh vô cùng hài hòa. Trong khoảng khắc nhận ra đó là mình, tôi kích động nhìn Linh. Cô mỉm cười, cô bảo Nhiên thích chụp ảnh nên luôn có một chiếc máy ảnh ở cạnh.
Cô tin rằng Nhiên dành cho tôi một tình cảm đặc biệt, “Chị dặn dò tôi khi nào anh quay lại, hãy đưa cho anh bức ảnh này, nói rằng xin lỗi vì đã chụp ảnh khi không xin phép, và mong anh xem đó như một món quà”, cô nói.
“Tôi muốn gặp cô ấy, nhưng tôi không gặp được cô ấy từ mùa đông năm ngoái, hôm nay tôi quay lại cũng để gặp cô.”, tôi nói.
Cô lại cười giọng buồn bã: “Chị ấy đi rồi, không còn ở thế giới này nữa”.
Tôi câm lặng. Không biết nói gì hơn mà chỉ còn biết ngẩng ngơ nhìn tấm hình chàng trai ngồi thảnh thơi bên quyển sách. Tôi thấy ghét cái dáng vẻ nhút nhát của hắn, của tôi, vì chẳng bao giờ lấy can đảm của mình ra mà bắt chuyện với cô. Tôi còn có thật nhiều câu muốn hỏi cô, nhiều việc muốn làm cùng cô. Bản thân không ngừng nghĩ đến đôi vai nhỏ đã gồng lên chịu đựng thật nhiều.
Tôi tự dưng nhớ đến một câu nói của William: “cơ hội giống như bình mình, nếu bạn đợi quá lâu thì sẽ bỏ lỡ nó”.
Ông trời đã cho tôi quá nhiều cơ hội, nhưng tôi đã lãng phí, cuối cùng ông cho rằng tôi không cần nó nữa nên đã tước đoạt nó đi, khỏi một kẻ không dám mở miệng nói câu xin chào.
Đêm đó tôi về phòng, nằm dài dưới sàn gỗ, cầm tấm ảnh Nhiên chụp, phía sau có dòng chữ viết tay ngay ngắn: “xin chào” và góc ảnh có một chữ Nhiên. Tôi cười nhưng dòng lệ lại tràn nơi khóe mắt. Tôi dán tấm ảnh của Nhiên vào quyển sổ nhỏ, dưới ảnh nắn nót viết dòng chữ với mực bút làm bằng nuối tiếc:
“Lỡ hẹn với mây trời”