Liệu thời gian có làm lành mọi vết thương?

Thứ hai - 17/06/2019 01:05
Anh nói chúng mình nên dừng lại. Vậy là trạm dừng ấy thấm thoắt đã một năm trôi qua. Anh dừng lại, rồi rẽ sang hướng khác và đã tìm được hạnh phúc riêng cho mình, còn em thì vẫn thế, vẫn đang chơi vơi trên chính con đường của hai chúng mình. Vẫn là con đường ấy, nhưng giờ đã thiếu đi sự hiện diện của anh. Em dừng lại, ngồi nghỉ và suy ngẫm. Chỉ cần cho em thêm chút thời gian nữa thôi, hình bóng ấy của anh cũng sẽ dần tan biến. Không có anh, em lại trở về với cô gái vốn dĩ mạnh mẽ hồi nào, vẫn mạnh mẽ bước tiếp một mình, và mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi.
***
Chiều nay, cũng như bao buổi chiều khác, em lại một mình dạo bước trên con đường quen thuộc mà hai chúng mình đã từng có nhiều lần chung bước. Nhẹ nhàng bước đi, thỉnh thoảng có cơn gió khẽ thổi qua, tiếng lá trên cành cây rung rinh, khẽ lay động, tiếng lá khô xào xạc dưới chân, lòng em bỗng xao xuyến lạ thường. Bóng hình của anh chợt ùa về trong em, có lẽ em lại nhớ anh, nhớ cảm giác được tay trong tay và cùng anh sánh bước, tiếng nói của em pha lẫn tiếng cười của anh, hạnh phúc vô cùng, làm sao em có thể quên được đây. Giờ em chỉ ước được như thế thôi, mà nghe khó khăn quá anh nhỉ. Lặng nhìn mọi thứ xung quanh, em thấy mình như lạc lõng, người ta ai cũng có đôi có cặp, còn em thì... Mọi thứ xung quanh chắc vẫn thế, chỉ khác ở những con người mà thôi. Những lần trước, em có anh bước cùng, còn giờ không biết anh đang ở nơi nao.
Em vốn dĩ là cô gái mạnh mẽ, bạn bè và nhiều người xung quanh em đều công nhận là như thế. Mà ngẫm lại cũng đúng thật, mọi việc em đều cố làm cho bằng được mà ít khi cần sự trợ giúp của ai đó, hễ có chuyện gì buồn, em đều cố kìm nén cho bằng được để không có ai có thể trông thấy, rồi sau đó, tìm cho mình một góc riêng ngồi khóc khi nào hết chán thì thôi. Nhiều khi nghĩ mình không đúng chút nào, chẳng chịu yêu thương bản thân, và chiều bản thân lấy một lần nào cả, không hiểu nổi mình mạnh mẽ như thế để chứng tỏ điều gì nữa.
bb
Nhưng từ khi có anh xuất hiện và bước vào cuộc đời em, mọi thứ dần dần thay đổi, em biết cách chăm chút bản thân mình nhiều hơn. Em nhận thấy mình có chút gì đó yếu đuối, có lẽ là bởi em đang mong muốn mình được anh yêu thương nhiều hơn, sự mạnh mẽ trong em dần phai nhạt và dần dần bị cảm giác yếu đuối chi phối, đơn giản là khi được ở bên cạnh anh, em được quan tâm, che chở, từng lời nói, từng cử chỉ ân cần anh dành cho em khiến trái tim em không ngừng tan chảy. Cảm giác được ôm trọn trong vòng tay rộng lớn của anh, ấm áp trong từng hơi thở, niềm hạnh phúc ấy lan tỏa làm xua tan mọi nỗi niềm mệt nhọc trong em. Những lúc như thế, em chỉ ước rằng thời gian hãy ngừng trôi, để em có thể giữ trọn niềm hạnh phúc vô bờ ấy, những lời anh hỏi han, động viên như tiếp thêm sức mạnh giúp em vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Em thầm cảm ơn anh nhiều lắm, luôn mong ước mình mãi ở bên cạnh nhau.
Mọi thứ cứ dần trôi theo năm tháng. Những tưởng hạnh phúc ấy sẽ mãi đong đầy. Nhưng rồi bỗng một ngày, anh nói với em rằng: Chúng mình nên dừng lại. Em như chết lặng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Ngày hôm ấy và cả chuỗi ngày dài sau đó là những ngày buồn lê thê, em chẳng còn thiết tha làm bất cứ điều gì. Thời gian cứ thế trôi đi, mọi chuyện về hai chúng mình cũng dần lắng lại, em bắt đầu bị cuốn hút vào công việc và nhiều thứ khác nữa, em hiểu rằng, khi mình không còn khoảng thời gian trống rỗng, thì hình bóng quen thuộc của anh hồi nào cũng không còn có cơ hội len lỏi trong tâm trí của em nữa.
aa
Anh nói chúng mình nên dừng lại. Vậy là trạm dừng ấy thấm thoắt đã một năm trôi qua. Anh dừng lại, rồi rẽ sang hướng khác và đã tìm được hạnh phúc riêng cho mình, còn em thì vẫn thế, vẫn đang chơi vơi trên chính con đường của hai chúng mình. Vẫn là con đường ấy, nhưng giờ đã thiếu đi sự hiện diện của anh. Em dừng lại, ngồi nghỉ và suy ngẫm. Chỉ cần cho em thêm chút thời gian nữa thôi, hình bóng ấy của anh cũng sẽ dần tan biến. Không có anh, em lại trở về với cô gái vốn dĩ mạnh mẽ hồi nào, vẫn mạnh mẽ bước tiếp một mình, và mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi.
Em cũng sẽ dần thay đổi, sẽ chỉ giữ lại những kỷ niệm đẹp và sẽ ngừng suy nghĩ về anh, ngừng suy nghĩ mọi thứ về hai chúng mình. Giờ thì em cũng đã khác rồi:  đói thì ăn, buồn thì khóc, mệt thì nghỉ, đơn giản thế thôi mà, có gì mà không làm được chứ.Từ khi không có anh, em cũng dần trở nên mạnh mẽ hơn trước.
Lòng tự nhủ, hãy đứng dậy và bước tiếp nào cô gái, biết đâu cũng trên chính con đường mà mình lựa chọn, mình sẽ vô tình gặp được ai đó – người mà có thể cùng mình chung bước đến hết con đường. Hạnh phúc sẽ luôn mỉm cười với những người luôn hướng về phía trước, phải không?
​​​​​​

Tác giả: yen hoàng – blogradio.vn ​

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập87
  • Hôm nay14,558
  • Tháng hiện tại144,292
  • Tổng lượt truy cập9,850,144
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây