Hôm nay sao cô đơn quá!
Thứ ba - 09/07/2019 01:43
Giữa chốn Sài thành phồn hoa, nhộn nhịp này đâu đó vẫn xuất hiện bóng dáng của một kẻ cô đơn lang thang tâm trí khắp chốn.
***
Em - một cô gái tuổi 20 đang vừa chớm nở nhưng đã từng không ít lần vấp ngã trong tình yêu. Em yêu người mãi đến khi thiệp cưới của anh và cô ấy để trên bàn. Em vẫn nhớ hôm chia tay anh nói ba từ “Anh xin lỗi” rồi mọi chuyện dừng lại.Tim em đau thắt tại, chỉ còn cách im lặng chấp nhận. Trong mùa mưa năm ấy, em một mình chống đỡ cả bầu trời. Em thật ngốc đúng không!
Đã một năm trôi qua, thoáng chốc một mùa mưa lại đến, đẹp thật, tươi mát thật nhưng nghe sao mà chua chát quá, đắng cay quá. Vì mưa từng là sợi dây tơ đã cho em gặp anh và rồi cũng chính mưa là chiếc kéo chia đôi tình ta, mang anh đến một nơi xa bỏ mặt em ở lại với những mãnh vụn vỡ không tên.
Em giờ đây vùi mình vào việc học và làm thêm. Thế nhưng chỉ cần có một giây rảnh rỗi em đều nhớ đến anh. Bên cạnh em vẫn còn người thân và bạn bè, nhưng em vẫn luôn cảm thấy cô đơn, chênh vênh lạ thường. Là do trời đổ mưa vào ngày buồn nhất nên lòng em còn chưa dứt được mối tình này chăng?
Chỉ là bỗng nhiên em thấy cô đơn, lại nghĩ suy, chốc chốc lại vội vàng vá lại những vết nứt đã từng lượm nhặt lại. Anh biết không, em đã tập yêu lại từ đầu, đã gặp rất nhiều chàng trai tốt nhưng chẳng mấy ai cho em cảm giác như khi bên anh. Người ta nói có lẽ là do cái bóng của người cũ quá lớn nên em chẳng thể mở lòng mình.
Em tập trở thành xương rồng mang trên mình đầy gai để xua đuổi những thương tổn từ bên ngoài, độc lập, mạnh mẽ vươn lên. Từ cát trắng khô khan, em vẫn cứ sống - sống như thể chỉ có em của hôm nay và mai sau. Còn quá khứ em gửi gió mây mang ra biển cả mặc sóng đánh từng cơn đến tan biến.
Chỉ là hôm nay em bỗng thấy cô đơn. Em muốn đi loanh quanh vài chốn, tìm kiếm bầu không khí tĩnh lặng, yên bình mà lại quên mất chốn thành phố đông dân này vốn dĩ không bao giờ ngủ nên làm gì có an yên mà tìm.
Tâm trí trống rỗng nhìn dòng xe qua lại không ngừng em cứ thế ngóng trông điều gì đó mà cả Sài Thành này cũng chẳng mấy ai thấu. Ở nơi phố thị này, em cũng chẳng thấy rõ, mênh mông và vô định biết nhường nào.
Tác giả: Ngọc Thanh Phương blogradio.vn