Chúng ta bỏ lỡ nhau rồi

Thứ hai - 25/07/2022 23:59

Cũng đã gần một năm tôi và anh chấp nhận buông bỏ nhau, tôi ngồi bên góc bàn làm việc nhớ lại những khoảnh khắc anh và tôi cùng trải qua. Tôi cố gắng làm bản thân thoải mái hơn nhưng đằng sau ấy những lúc trầm lặng ấy vẫn xuất hiện gặm nhấm tâm hồn mỏng manh của tôi.

***

Ngay từ đầu tại sao chúng ta không cho nhau cơ hội bước tiếp cùng nhau mà lại cho nhau sự bỏ lỡ. Vì lí do gì mà đã khiến ta bỏ lỡ nhau?

Một ngày trời giữa tháng 5, một cơn mưa bất ngờ đổ xuống. Bầu trời âm u nặng trĩu lòng người. Tôi mở ô và trở về con đường quen thuộc mọi ngày, mắt tôi ngước lên nhìn những hạt mưa đang rơi xuống. Tôi cũng đã từng nghĩ bản thân mình đã vượt qua được những nỗi buồn nhưng mỗi khi trời đổ mưa lòng tôi lại cứ đầy ắp những nỗi buồn.

Tôi gặp anh lần đầu ở trong một thư viện, ngày hôm đó chúng tôi đã đến tìm cùng một quyển sách y hệt nhau. Tôi là người đến trước, nhưng quyển sách kia nằm ở trên cao nhất. Quanh tôi lại không có một thứ gì để trèo lên lấy, bỗng tôi thấy một bàn tay với lên lấy quyển sách xuống, tôi quay đầu lại và muốn ngỏ lời mượn quyển sách lại. Lúc ấy có một giọng nói rất trầm ấm hỏi:

- Cậu cũng muốn mượn quyển này đúng chứ?

Tôi khẽ gật đầu

Và anh nhẹ nhàng đưa quyển sách đó vào tay tôi, rồi bước đi tìm một quyển sách khác. Tôi cũng không nghĩ gì nhiều, vì cho rằng đấy cũng chỉ là một điều nhỏ nhặt thôi. Nhưng vài ngày sau, tôi quay lại thư viện để trả sách cũng như mượn thêm một quyển sách nào đó. 

Hôm ấy, tôi đi theo một người bạn nữ khi đang tìm sách đột nhiên tôi thấy anh bước vào. Anh thấy tôi thì cười mỉm một cái và tôi cũng chỉ cười nhẹ lại coi như thay cho một lời chào hỏi. Chẳng biết là do duyên số hay tôi và anh ấy cùng thích một nơi để đến bởi cứ mỗi lần tôi vào thư viện đó là sẽ gặp anh.

em_1ax

Dần dần, tôi đã bắt đầu quen và cởi mở hơn với anh. Ngày này qua ngày khác, tôi với anh càng lúc càng thân hơn. Anh là người vui tính nên rất hay bày trò làm cho tôi cười. Nhưng trong lòng tôi cũng chẳng có một chút nào khó chịu về sự thân mật và gần gũi đó. Cho tới một ngày anh gọi điện cho tôi và nói:

- Thứ 4 tuần tới, cậu có rảnh không? Đi chơi cùng tớ nhé?

Tôi chẳng nghĩ gì đồng ý luôn bởi hai đứa cũng khá thân với nhau. Hai người chúng tôi cùng nhau đi bộ nhưng vì tôi vốn là đứa khá kiệm lời nên cũng chẳng biết nói gì hết. Đi đến một đoạn thì có một hàng ghế đã, chúng tôi dừng lại để nghỉ ngơi. 

Tôi ngồi cạnh anh nhưng cũng chỉ im lặng chẳng biết nói gì hết bỗng dưng anh quay sang nhìn tôi “Tớ đã thích cậu từ lần đầu gặp cậu trong thư viện rồi”. Khi ấy tôi vừa ngạc nhiên mà cũng chẳng nói được một câu nào. Anh đặt tay lên mái tóc của tôi và khẽ nói “Có lẽ bây giờ thời gian vẫn chưa thích hợp cho lắm, thế nên cậu hãy cứ từ từ suy nghĩ nhé”. 

Ngoài mặt tôi khi ấy vẫn rất bình thường nhưng bên trong tâm trí rất rối bời. Tôi không muốn hỏi anh về lí do anh thích mình nhưng tôi cảm thấy rằng chúng tôi làm bạn chưa được lâu, tôi không nghĩ tình cảm sẽ không phát triển nhanh đến thế.

Tôi về nhà cảm thấy khá mệt, định chợp mắt một lúc. Mọi hôm vừa đặt đầu xuống là đã ngủ ngay nhưng hôm nay tôi không tài nào ngủ nổi. Dù đã qua mấy ngày rồi nhưng tôi vẫn chưa thể tin được chuyện đó. 

Tôi đi đến thư viện như mọi lần, nhưng lần này tôi mượn sách mang về không ngồi lại vì để né tránh mặt anh. Suốt hai tuần tôi không đến thư viện vì tôi khá bận việc. Cho đến một hôm trời đổ cơn mưa, tôi đang ngồi trên chiếc bàn làm việc quen thuộc trong phòng ngủ thì thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi cầm lên và bắt máy thì một giọng nói ấm áp và quen thuộc nói.

“Cậu có thể tới trước cửa tiệm hoa gần nhà cậu được không? Tớ muốn gặp cậu một lát”.

em_4x

Tôi chạy vội ra tiệm hoa gần nhà để gặp cậu vì lo anh đợi lâu quá sẽ đi mất. Ra tới nơi tôi thấy người anh ướt át vì dính mưa. Lúc ấy tôi khựng lại một hồi khá lâu, nhưng vì thấy anh đã không ngần ngại chạy tới gặp mình trong lúc mưa rất lớn. Sự quan tâm ấm áp ấy đến từ anh tôi đã mềm lòng và nói với anh “Chúng mình hẹn hò nhé”.

Anh giật mình vì không tin vào những gì tôi vừa nói. Hai mắt anh long lanh không giấu nổi sự vui mừng, rồi anh bình tĩnh lại trả lời câu hỏi của tôi. Anh nói “Tớ đồng ý, cậu làm bạn gái tớ nhé?” Tôi vừa cười vừa khẽ gật đầu.

Bắt đầu từ hôm ấy chúng tôi chính thức xác định mối quan hệ. Cùng nhau đi làm, đi chơi và cùng nhau đi tới thư viện nơi tình yêu của chúng tôi bắt đầu.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, thế là cũng đã tròn bốn năm chúng tôi có nhau, vậy là chúng tôi đã bước qua rất nhiều rào cản khó khăn nhưng chúng tôi chọn bước tiếp chứ không chọn rời bỏ nhau. 

Chúng tôi đã lớn, mỗi người đều đã có một công việc ổn định. Nhưng dần dần thời gian làm thay đổi con người, bởi mỗi lần tôi nói tới tương lai của hai đứa chúng tôi anh cứ liên tục né tránh. Lòng tôi khi ấy đều có rất nhiều thắc mắc và sự nghi ngờ. Tới một hôm, anh nói rằng nhà có đám giỗ nên không thể đi chơi cùng tôi. Đó là chuyện bình thường nên tôi cũng không quan tâm lắm. Nhưng trước giờ chúng tôi thường rất thích bám nhau, vậy mà nay lại ở nhà nên mẹ tôi cũng khá bất ngờ về việc đó. Nên mẹ hỏi tôi.

- Hôm nay không đi chơi với bạn trai sao?

- Nhà anh có đám giỗ nên anh không đi chơi với con được. 

- Ơ vậy sao nó không bảo và đi cùng con vậy?

- Tại sao anh phải nói và đi cùng con hả mẹ?

- Bình thường nhà ta có việc nó toàn tới đây, vậy sao nhà nó có việc nó lại không nói cho con đi cùng cơ chứ?.

Câu hỏi vu vơ của mẹ đã khiến trong đầu tôi nảy ra rất nhiều suy nghĩ, tại bình thường nhà tôi có việc anh thường sẽ đến, nhưng những dịp gì của gia đình anh tôi đều không được tham gia. Khi trong đầu tôi đang hiện lên rất nhiều câu hỏi chẳng thể giải đáp thì mẹ nói một câu khiến tôi cảm thấy khá chạnh lòng.

thanh 

- Thực ra ngay từ đầu con và nó về nhà ra mắt thì bố mẹ đều không ưng ý cho lắm. Con thử nghĩ xem giờ nhà nó có việc nó chẳng nói năng gì với con vậy sau này cưới nhau về con tính sao? Rồi sau này nó sẽ giúp được gì cho con không hay là con giúp nó. Con hãy nhìn xem trong cuộc tình này nó có thực sự yêu con hay không?.

Tôi chỉ biết lặng im không nói gì, chỉ muốn cầm điện thoại và vào Facebook của anh và tôi cực bất ngờ khi thấy tin nhắn của anh và mẹ anh.

- Bố mẹ thực sự không muốn con yêu con bé đó, khi con kết hôn với con bé thì hầu hết tất cả mọi người đều không vui vẻ gì. Hãy nghĩ cho họ, đừng khiến cô bé đó phải khổ. Con hãy kết thúc mối tình này đi.

Hóa ra bố mẹ anh và bố mẹ tôi đều không chấp nhận tình cảm này và bố mẹ của anh cũng đã sắp xếp các cuộc gặp mặt với những cô gái khác. Giờ ngồi ngẫm lại thì tôi cũng đã hiểu tại sao mấy ngày nay anh lại không muốn gặp tôi.

Một tuần trôi qua, tôi không gặp anh và anh cũng không có ý định chủ động nhắn tin hay tìm tôi. Sáng ngày hôm sau tôi nhận được tin bố anh đổ bệnh nặng, tôi vội vàng mở máy để gọi cho anh. Đầu dây bên kia vang lên một giọng khản đặc ngập tràn sự mệt mỏi. 

Anh cất giọng nhẹ nhàng nói “Đến quán cà phê gần hiệu sách gặp anh, chúng mình nói chuyện một chút nhé”. Mới bước vào quán cà phê, tôi thấy anh đang ngồi một mình trong góc. Gương mặt khi đó vừa thẫn thờ vừa xanh xao mệt mỏi. Tôi chậm rãi bước tới và bảo “Sao bác ốm nặng vậy mà anh không nói với em?”

“Tại sao phải nói với em, anh thấy không cần”.

Tôi ngạc nhiên vì câu trả lời của anh. Tôi cũng chẳng nói thêm gì chỉ im lặng, rồi anh nói một câu làm tôi cảm thấy như thể có rất nhiều mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim của tôi vậy. Anh nói rằng “Em à, chúng mình.. chúng mình dừng lại em nhé”.

ben_-_nhau_1

Đôi mắt tôi ngấn lệ, cảm xúc gần như dâng trào đến mức mà tôi muốn òa lên khóc như một đứa trẻ con. Nhưng tôi vẫn kìm nén và hỏi anh với giọng khản đặc đến nỗi gần như đã không nói được. Tôi hỏi “Có phải do bố mẹ của anh không chấp nhận chúng ta yêu nhau phải không?” Anh chẳng bảo gì chỉ khẽ gật đầu và cũng không giải thích thêm một điều gì.

Tôi chẳng biết nói thêm gì và cũng không có ý định cố chấp nữa. Tôi quyết định buông bỏ anh. Trên gò má anh đã đẫm lệ từ khi nào không biết, tôi cũng không thể kìm nén được nữa mà bật khóc. Anh đứng dậy bước chầm chậm khỏi quán và ra về, bỏ lại tôi ở quán đang chìm đắm trong sự đau đớn vô cùng. Và tôi như một con người không hồn chậm rãi bước về nhà.

Cũng đã gần một năm tôi và anh chấp nhận buông bỏ nhau, tôi ngồi bên góc bàn làm việc nhớ lại những khoảnh khắc anh và tôi cùng trải qua. Tôi cố gắng làm bản thân thoải mái hơn nhưng đằng sau ấy những lúc trầm lặng ấy vẫn xuất hiện gặm nhấm tâm hồn mỏng manh của tôi. Nhưng chuyện gì chúng ta cũng có thể vượt qua được chỉ là đôi lúc sẽ đau buồn nhớ lại kỉ niệm của năm tháng chúng ta đi vẫn còn đi cùng nhau.

Số trời đã định, chúng ta có duyên gặp nhưng không có duyên ở lại cùng nhau. Mong rằng tôi và anh của sau này đều sẽ có những mối tình đẹp đẽ hơn.

 

Tác giả: Vi Mai Phương - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập101
  • Hôm nay10,601
  • Tháng hiện tại151,860
  • Tổng lượt truy cập9,857,712
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây