Thông tin liên hệ
- 036.686.3943
- admin@nguoicodonvn2008.info
Ta đều được yêu thương, được chăm sóc, vỗ về và nâng đỡ mỗi khi ta vấp ngã giữa cuộc đời đầy lắm phong ba. Ta hãy yêu thương, quý trọng mảnh đất nơi mình sinh ra và lớn lên cũng như đối với cha mẹ là những người có công sinh thành, lao động bằng mồ hôi xương máu vì ta.
***
Giữa tiếng nhộn nhịp của chốn thành thị xa hoa, bao nhiêu là tiếng kèn inh ỏi, tiếng xe máy vi vu khắp nẻo đường, ngõ xóm. Dòng người đông đúc tất bật chen nhau để giải quyết công việc của họ. Tôi đeo trên vai chiếc ba lộ nặng trĩu, ngồi trên chiếc xe máy của mình, băng qua những con đường lộ lớn, những dòng sông xanh biếc với những gợn sóng uốn lượn, chào tạm biệt những tầng nhà cao vút chọc trời để về nơi quê cha đất mẹ. Nơi là cội nguồn thiêng liêng, là trái tim và là nhịp sống thật sự của mỗi con người.
Rời xa cha mẹ, ông bà, người thân, lập nghiệp nơi đất khách quê người liệu có mấy ai dám? Khi phải tự đương đầu với bao thử thách, tự xử lý những tình huống khác nhau mà cuộc đời trao cho ở một nơi xa lạ, không một bàn tay nâng đỡ. Để khi về gặp lại cha mẹ, gặp lại đất quê hương tôi như muốn oà khóc trong vòng tay che chở của gia đình.
Sự ấm áp mà từ lâu tôi đã không được cảm nhận, giờ đây lần nữa ùa về vội vã như đã đợi chờ tôi rất lâu từ thuở xa xưa. Nhìn bàn tay lao động của cha, nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của mẹ tôi càng xót thương và tự trách sao bản thân không về thăm cha mẹ nhiều hơn.
Đôi khi con người nhẫn tâm quá! Bỏ cha mẹ già nơi quê hương, lên thành phố lập nghiệp. Quan tâm đến sự nghiệp, tiền bạc, mối tình mà quên đi cha mẹ chịu sự cô đơn, ngồi lau từng dòng nước mắt vì nỗi buồn nhớ con cháu. Ôi! Cuộc sống có bao giờ cho ta biết trước được điều chi. Sao ta không dành thời gian nhiều hơn cho gia đình, cho người thân. Sao không trân trọng từng phút giây bên những người thân yêu. Để rồi khi từ biệt họ ta không phải ngậm ngùi hối tiếc điều gì.
Ngồi trên bàn ăn, cả gia đình quây quần bên nhau mới hạnh phúc làm sao. Những âm thanh cảm xúc mới là âm nhạc tuyệt diệu và hay nhất. Tiếng cười đùa, tiếng trò chuyện cùng với tiếng dế kêu, tiếng cỏ cây đung đưa nhau theo gió như một bản nhạc hòa tấu vang xa đi mọi nẻo đường quê thanh bình, yên ắng. Hoà mình vào trong không gian dễ chịu nhưng cũng không kém phần nhộn nhịp ấy tôi càng trân trọng cuộc sống và ước chi thời gian có thể ngưng đọng lại dù chỉ trong giây lát để khoảnh khắc này có thể diễn ra lâu hơn.
Đồng quê quả thật khác xa với chốn thành thị xa hoa, tấp nập. Nơi có những cánh đồng lúa vàng ươm, cùng với con trâu và người thợ gặt. Bọn trẻ không quan tâm đến công nghệ mà lập bè bạn dạo chơi khắp thôn làng ngõ xóm, hết ô ăn quan, lại đến lò cò, đuổi bắt, năm mười.
Những trò chơi dân gian nhưng chắc chắn ai cũng đã từng trải nghiệm. Chúng thả những cánh diều bay lên cao vút trên bầu trời xanh, rong chơi cùng với những cơn gió mùa hạ. Khi Mặt Trời lặn xuống ở phía cánh đồng mang theo những tia nắng cuối cùng ẩn khuất, là lúc màn đêm cùng với muôn ngàn sao do Mặt Trăng dẫn lối đi lên. Trông như một tấm màn đen rộng lớn được trang trí đầy rực rỡ bao phủ cả thôn quê. Tất cả như vẽ nên một bức tranh thôn quê sinh động và muôn sắc màu.
Hãy hát lên bạn ơi. Hát lên bài ca trao tặng cuộc sống vì cuộc sống đã ban cho ta những điều hạnh phúc từ khi ta còn trong lòng mẹ. Ai cũng có cha, có mẹ, có quê hương xứ sở là nơi chôn rau cắt rốn, là ngôi nhà nơi trần thế. Ta đều được yêu thương, được chăm sóc, vỗ về và nâng đỡ mỗi khi ta vấp ngã giữa cuộc đời đầy lắm phong ba. Ta hãy yêu thương, quý trọng mảnh đất nơi mình sinh ra và lớn lên cũng như đối với cha mẹ là những người có công sinh thành, lao động bằng mồ hôi xương máu vì ta.
Tác giả: Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn