Thông tin liên hệ
- 036.686.3943
- admin@nguoicodonvn2008.info
Rồi giây phút em thấy cô đơn chỉ biết mông lung suy nghĩ thật nhiều. Rồi sau đó anh bỏ đi chỉ để lại đây một khoảng trời thương cùng đầy rẫy những kỉ niệm.
Vì có những sân ga em không thể bắt kịp
Vì có những giông gió khiến em hao hụt niềm tin
Vì có những ngày em mang trái tim đến, khao khát có thể cùng người hoà chung một nhịp, đến khi lỡ nhịp thì mới ngậm ngùi xót xa.
Mùa hè lúc ấy cũng đã qua. Bầu trời lúc ấy cũng chẳng còn nữa. Anh lúc ấy em không thể níu giữ. Vậy thì chúng ta đành sống trong quá khứ của nhau.
Em cứ ngỡ rằng quên đi là không còn nhớ. Em cứ ngỡ rằng chỉ cần hết thương là không còn đau. Và em cứ ngỡ rằng hai đứa sẽ mãi bên nhau. Nhưng tất cả chung quy lại chỉ bằng câu chia tay hôm ấy. Và rồi em lại có thêm một ngày mưa.
“ Mấy ngày nay trời đã se lạnh. Anh đã mang thêm áo chưa? “.
Thật muốn ôm rồi hôn lên trán anh vào những chiều lộng gió. Sau đó cầm rồi siết chặt tay anh khi ở giữa phố đông. Nhưng tất cả chỉ là một khoảng không giữa hai tầm mắt hướng đến vô định. Và trong khoảnh khắc ấy, em bất chợt nhận ra bản thân đã thực sự hy vọng vào những điều không có khả năng.
Rồi giây phút em thấy cô đơn chỉ biết mông lung suy nghĩ thật nhiều. Rồi sau đó anh bỏ đi chỉ để lại đây một khoảng trời thương cùng đầy rẫy những kỉ niệm.
“ Chẳng gì đẹp hơn cái cách mà biển cứ ôm lấy bãi cát dù bao lần nó bị đẩy ra xa.. “.
Thế là em đi lang thang trong lòng phố. Trong lòng phố có mưa. Nghe bảo người ta chỉ thích nhìn mưa qua cửa kính bởi lẽ nó rất gần, rất đẹp và cũng chẳng thể làm ướt mi ai. Em nghĩ mà không biết nghĩ gì. Chỉ biết đi về phía trước. Phía sau lưng là cả một cơn mưa.
Những ngã tư và những cột đèn. Nó cứ mãi sáng quắc một vùng trời nhấm nhá tối đen như mực. Nó đang bận nhốn nháo cùng thế nhân. Rồi em đưa mắt hướng ra biển. Biển thì lại khác. Tĩnh lặng và âm thầm. Sự yên ắng đó như đang trả lời cho câu hỏi của em.
“Liệu tối nay anh có đến không?“.
“Có thể nào mượn lén chuyện gió mưa
Để gói ghém chút tâm tình phức tạp
Gửi một người đang ngắm mây nhìn trời
Giữa thành phố không thể nào ngớt mưa.“
——————————————————
Vào một buổi sáng thức dậy. Em thấy lòng mình trống rỗng. Sao mà vô nghĩa thế?
“Không phải bầu trời lúc nào cũng xám. Chỉ là nỗi buồn làm em chối bỏ những ngày xanh..“
Minh Minh / Gửi từ group Hall of Dreamers.
Tác giả: Theo revelogue
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn