Cái rét ngọt của đất Bắc và cái tái tê của lòng người mỗi độ đông về làm tớ lại chợt buồn nghĩ tới cậu. Người bạn cũ? Người yêu cũ? Hay xót xa hơn là một người lạ từng quen? Tớ không biết nên dùng danh xưng nào gọi cậu mới thật chính xác. Vì vốn ngay từ đầu, hình như chỉ mình tớ đơn phương ảo tưởng mà thôi!
***
Tớ vẫn nhớ như in mùa đông năm tớ 17 tuổi. Cậu là vị cứu tinh của tâm hồn tớ, là ánh mặt trời rực rỡ nhất trong những ngày đông u ám của tớ. Cậu đến bên tớ vào những ngày tháng tớ cô đơn nhất, lòng thấy trống trải mênh mông nhất. Tớ không biết tại sao nữa, dưới cái gió rét đến rùng mình này, hình như tớ cảm nắng cậu mất rồi. Vậy mà vô hình chung tớ chẳng mảy may biết chăng cậu cũng có thích lại tớ hay không.
Ngày hôm ấy, một ngày mùa đông đủ thấm thía cái lạnh lẽo của đất trời như ngày đông hôm nay, tớ ngồi lặng dưới gốc bàng già nơi phía cuối sân trường, lòng ngổn ngang những suy nghĩ vẩn vơ về sự còn mất của ngót nghét một năm vừa qua. Và có lẽ cậu đọc được hai chữ “buồn bã” đang hiện lên trên khuôn mặt trĩu nặng của tớ, cậu lặng lẽ cầm quả bóng rổ tiến tới chỗ tớ và cười một nụ cười ấm áp. Tớ ngước đầu lên và bắt gặp một ánh mắt rất đỗi quan tâm của cậu. À, hình như trước đây, tớ có gặp cậu ở đâu đó rồi, tớ là người vô tình va vào cậu trong đêm dạ hội năm lớp 11 mà. Vẻ mặt ngơ ngác và đôi mắt như ngờ ngợ ra một điều thân quen nào đó nhanh chóng đáp lại ánh nhìn thân thiện của cậu bằng một nụ cười e thẹn.
Hai con người xa lạ vô tình gặp nhau, sau một cuộc trò chuyện dài như thế mới hay có nhiều điểm chung đến lạ. Hôm ấy, cậu rủ tớ chơi bóng rổ, tớ kêu lạnh và không biết chơi, ấy vậy mà cậu vẫn kiên nhẫn dạy cho một đứa con gái ngu ngơ như tớ thế này. Từ lúc nào tim tớ bỗng hân hoan một điều gì khó tả. Ngày hôm ấy tớ buồn, vậy mà từ lúc cậu đến tớ thấy lòng mình vui lạ vui lùng. Cậu làm tớ cười nhiều hơn, thấy bản thân được nhẹ nhõm hẳn đi sau những ồn ào nơi lồng ngực ban nãy. Cảm ơn cậu - chàng trai đến bên tớ lúc tớ cần người ủi an nhất.
Không rõ tớ và cậu đã kết bạn trên facebook tự lúc nào nữa. Cuộc trò chuyện của hai đứa từ chẳng có gì bỗng ngày một đầy lên. Cậu vui tính, cậu hài hước. Cậu ân cần, cậu tâm lí. Cậu luôn biết cách làm tớ vui vẻ, cậu biết không? Chẳng rõ lúc nào, mọi chuyện buồn vui của mình, tớ đều tìm đến cậu để mong được sẻ chia. Một đứa con gái hay suy nghĩ từ lúc nào đã thấy bị phụ thuộc vào cậu quá chăng. Hình như một ngày mà cậu bận không nói chuyện với tớ, tớ lại thấy trống trải vô ngần. Cậu sẻ chia với tớ đủ điều, nhắc nhở tớ những thứ nhỏ nhặt nhất. Tớ vụng về, cậu quan tâm. Tớ hậu đậu, cậu ân cần. Bài khó quá chẳng nghĩ ra, cậu cũng lại là người đầu tiên tớ tìm đến. Cứ thế, cậu nghiễm nhiên trở thành một phần quan trọng trong tim tớ, một vị trí có lẽ chẳng thay thế được.
Noel đầu tiên và cũng là cuối cùng tớ và cậu sánh bước bên nhau. Trong cái lạnh như cắt da cắt thịt, cậu nhường áo khoác cho tớ, quàng khăn cho tớ và mắng tớ ngốc vì không biết lo cho sức khỏe bản thân. Giây phút ấy tớ cứ nghĩ cậu chính là mảnh ghép thanh xuân của tớ, là một người chẳng thể thiếu trong cuộc đời tớ, là chàng trai tớ hi vọng có thể cùng sánh bước trên những chặng đường dài rộng phía trước. Noel năm ấy lạnh thật, nhưng tớ không thấy lạnh đâu, không lạmh vì có cậu rồi, cậu biết không?
Cậu cùng tớ đi qua cả một mùa đông dài, cùng nhịp đập hối hả cho những kì thi sắp sửa, cùng vui đùa, cùng học tập, cùng được sống hết mình dưới một mái trường. Đó là quãng thời gian thực sự có ý nghĩa rất lớn đối với tớ. Bao nỗi buồn, lo âu dường như chực tan biến khi có cậu. Tớ cứ ngỡ mọi thứ vẫn luôn đẹp như thế cho đến khi cậu giữ dần khoảng cách hơn với tớ. Cậu và tớ ít gặp nhau hơn, thời gian nói chuyện cũng không còn thường xuyên như trước. Tớ vẫn nhớ như in nụ cười tươi của cậu trong một ngày trời rất xanh cùng câu nói rằng cậu đang thích một em khóa dưới và muốn nhờ tớ giúp đỡ. Có lẽ cậu không hiểu được cảm giác tớ lúc ấy. Có lẽ cậu cũng chẳng bận lòng trước vẻ mặt trùng xuống của tớ ngay lúc ấy. Hóa ra trước giờ chỉ mình tớ tự ảo tưởng thôi ư? Hóa ra trước giờ cậu coi tớ như một người bạn thân chẳng hơn chẳng kém. Tớ buồn nhưng cậu không biết. Tớ đau lòng, cậu cũng không hiểu đâu.
Lại một mùa đông về rồi kìa. Năm nay có người khác vui noel cùng cậu rồi, có người khác cùng cậu đi qua một mùa đông dài rồi, cũng sẽ có người chịu thức cùng cậu đón khoảnh khắc giao mùa hiếm hoi rồi. Sẽ có người thay thế tớ quan tâm cậu rồi chàng trai không phải của riêng tớ. Người ta nói với tớ rằng: "Chàng trai năm 17 tuổi sẽ không đi với bạn đến hết cuộc đời này". Giờ thì tớ đã tin rồi, tớ chẳng thể chứng minh câu nói đó là sai nữa rồi. Dù vậy tớ cảm ơn cậu vì đã cho tớ một tuổi 17 đẹp như giấc mơ thần tiên, dẫu biết rằng giấc mơ ấy chẳng bao giờ trở thành hiện thực được nữa. Tớ của tuổi 17 đã từng thích, từng nhớ, từng mong mỏi sự quan tâm từ một người đặc biệt. Nhưng 17 qua đi, giấc mơ cũng không còn, cậu cũng theo giấc mơ mà rời đi mãi mãi.