Thông tin liên hệ
- 036.686.3943
- admin@nguoicodonvn2008.info
Người lạ ơi, anh là một phần tươi đẹp trong thanh xuân của em, dù không biết cuộc sống hiện tại anh thế nào nhưng cầu mong anh bình an khỏe mạnh luôn là chàng trai ngọt ngào trong ký ức, con người ga lăng mà em hay mơ tưởng đến.
***
Không biết từ bao giờ luôn có một người lạ mặt theo dõi tôi từ xa không chỉ là những ngày bình thường mà còn vào những dịp đặc biệt. Tôi sẽ nhận được một bó hoa hướng dương không rõ người tặng chỉ để lại một lời nhắn với tên của tôi vào ngày tết Dương lịch “Em luôn là cô gái tràn đầy năng lượng".
Tôi sẽ nhận được lì xì vào tết Nguyên Đán ở trong giỏ xe đạp tôi với 50.000 đồng cùng lời chúc "Năm mới bình an, thịnh vượng"
Ngày 8/3 tôi nhận được một hộp quà nhỏ nhắn xinh xắn, mở vội ra thì đó là một chiếc móc khóa gấu bông tôi đã thích từ lâu nhưng không dám mua.
Rất nhiều những món quà nhỏ xinh không biết là của ai, tôi rất tò mò về người tặng quà mình lưu ý đến mọi người xung quanh thì không có manh mối. Quà tặng không đắt tiền nhưng vào những lúc tôi thấy bế tắc nhất luôn có một vật gì đó xuất hiện xoa dịu trái tim tôi. Dần dần tôi coi đó là một bất ngờ thú vị nhỏ trong cuộc sống.
Tôi cũng thật sự khâm phục người đó, tặng quà liên tiếp hai năm không chịu lộ mặt, thỉnh thoảng tôi cũng gói quà để ra lồng xe để tặng người ấy. Phải đến ngày thứ ba món quà mới biến mất không biết người kia có nhận được không nhưng tôi mong họ sẽ vui vì có một bạn nhỏ đã cảm động trước sự kiên trì ấy và mong muốn được làm quen.
Ngày hôm thứ bảy, khi đi học về tôi nghe thấy tiếng cãi nhau trong nhà. Muộn phiền vì những chuyện nhỏ nhặt của người lớn tôi đã để cặp sách ở giỏ xe đi dạo quanh làng hít thở không khí trong lành ngắm những chú bồ câu trước sân nhà hàng xóm mắt đối mắt đáng yêu nhìn tôi.
Mua một vài mẩu bánh mì, tôi đứng cửa nửa tiếng dụ dỗ chúng ra ăn với tôi không không thành, làn gió mát nổi lên kèm theo vài chiếc hộp xốp với lá khô bay xào xạc trong sân khiến chúng sợ bay vội vào nhà để lại bóng dáng đơn độc tôi nhìn chúng. Nhận thấy hành động ngốc nghếch của mình, tôi xấu hổ ăn vội miếng bánh mì đi về nhà.
Cầm chiếc cặp sách lên phòng lục đồ để soạn bài tôi bất ngờ thấy trong cặp có một cuốn truyện tình yêu làm day dứt trái tim tôi khi còn học cấp hai" Thất tịch không mưa". Câu chuyện tôi nghĩ sẽ không bao giờ đọc đến lần thứ hai không ngờ giờ đây nó lại ở trong cặp tôi, có lẽ người kia tặng món quà này lãng phí rồi. Cất cuốn sách vào tủ kính, tôi ngẩn ngơ viết một lá thư cảm ơn rồi để vào lồng xe. Lá thư ấy vào ngày hôm sau đã biệt tăm biệt tích cuốn sách kia cũng là món quà cuối cùng tôi nhận được.
Đã ba năm trôi qua tôi không nhận được bất kỳ món quà nhỏ nào từ người bí mật ấy nữa. Có lẽ tôi cũng đã quen dần với việc đó nhưng không hiểu sao lòng tôi thấy trống vắng. Một ngày nắng mưa thất thường, tự dưng tôi muốn mở cuốn truyện "Thất tịch không mưa" ra để đọc, đọc trong 3 tiếng đẫm nước mắt đến trang cuối cùng tôi nhận được một lời nhắn "Anh biết em thích bồ công anh, loài hoa này chẳng có gì thú vị chỉ biết bay theo hướng gió không biết đi về đâu. Thích anh nè, anh biết trạm cuối cùng anh cần đến là trái tim em nên hãy đợi anh nhé."
Đọc xong lời nhắn ấy mà tôi thấy bất ngờ cũng như thấy buồn cười. Không biết anh chàng này là ai mà có thể có cách theo đuổi hài hước như vậy. Chuyện cũ gửi vào quá khứ có những con người nên trân trọng ở trong tim. Chàng trai à anh là người em rất trân trọng đấy.
Nhịp sống tấp nập vẫn diễn ra bánh xe vận mệnh luôn luân chuyển, vào ngày nắng nhẹ tôi mua một bó hoa cúc lên thăm mộ của một người bạn cũ. Đi vào nghĩa trang cùng dòng người tấp nập, sự u buồn của những người xung quanh đã bao trùm không khí tang thương nơi đây và tôi đã đứng hình không sao bước tiếp trước một ngôi mộ của chàng trai trẻ.
Một con người với nụ cười ấm áp khuôn mặt hiền hòa nhưng không hiểu sao nhìn vào tôi thấy nhói trong tim, không khống chế được cảm xúc của mình khi nhìn vào ngày mất của người thanh niên ấy cũng vào năm người kia biến mất tôi không nhận được quà nào gửi nhận đến bây giờ. Tiến lại gần ngôi mộ, tôi thấy một dòng chữ nhỏ khắc ngoài bìa bia "Anh là hoa bồ công anh của em"mà nước mắt tôi trào ra. Tự an ủi mình có lẽ do sự trùng hợp nhưng khi về tôi không ngừng suy nghĩ về điều đó.
Xa lạ cũng được, quên mất cũng không sao nhưng đừng âm dương cách biệt bởi đó là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất khiến con người ta đau đớn nghẹt thở không muốn nhìn thấy mặt trời của ngày mai. Người lạ ơi, anh là một phần tươi đẹp trong thanh xuân của em, dù không biết cuộc sống hiện tại anh thế nào nhưng cầu mong anh bình an khỏe mạnh luôn là chàng trai ngọt ngào trong ký ức, con người ga lăng mà em hay mơ tưởng đến.
Tác giả: Vũ Thị Như Quỳnh - blogradio.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn