Ngày tôi xa người ấy
Thứ ba - 06/07/2021 23:56
“Vậy bạn về đi, tôi tin là sẽ còn gặp lại bạn. Tôi là người biết rõ nhất bạn yêu tôi đến dường nào”. Câu nói của người ấy như nhát dao cứa sâu vào tim tôi, vì người ấy không biết rằng, đó chính là lý do mà tôi rời đi
***
Tôi trầm buồn, người ấy cũng trầm buồn
Tôi đứng giữa người ấy, một mình, nhỏ bé, không cười, không khóc, còn người ấy thì rộng bao la xung quanh tôi, gương mặt đầy những nắng, ánh nắng chói chang gay gắt như đang giận dữ với tôi.
Người ấy, là nơi tôi đã gắn bó gần mười năm với công việc tôi yêu thích, là nơi mà tôi đã từng xem là ngôi nhà thứ hai của mình.
Một ngôi trường đại học
Chào người ấy, đã đến lúc tôi phải đi rồi, người ấy ở lại phải thật vui và thật mạnh mẽ nhé, chắc tôi sẽ không còn quay lại nữa.
Nhưng người ấy đã níu tay tôi.
Bạn đã quyết định rời đi nên tôi không thể giữ, tôi tôn trọng quyết định của bạn, nhưng tôi biết, bạn đang có nỗi niềm u uất nào đó mà vẫn chẳng chịu nói ra, tôi chỉ mong bạn ở lại đây cùng tôi hết hôm nay được không.
Tôi dừng lại những bước chân, im lặng nhìn người ấy, đúng rồi, đã gần mười năm, tôi cũng nên sống trọn cho ngày cuối cùng, khi chỉ có tôi và người ấy bên nhau lúc này.
Tôi ngồi xuống ghế đá sân trường, ngắm nhìn lần cuối người ấy. Đây là nơi tôi hay dừng xe lại rồi chạy vội vào trường, mà nơi tôi hay ghé vào nhất chính là phòng Kế toán, tôi luôn có công việc với các bạn phòng đó, những người bạn đáng mến của tôi, mai này biết tôi đi rồi, mong các bạn đừng buồn. Còn đây nữa, cả một sân trường rộng lớn này, tôi đã dọn dẹp đến phờ cả người sau trận bão năm vừa rồi. Tôi đi gần đến những cột đèn thật cao gần hồ nước thật lớn của trường mà nhớ nôn nao những đêm trăng.
Trăng ở trường tôi, ở người ấy đẹp lung linh không lời nào diễn tả được.
Còn những dãy phòng học kia, chắc chúng chẳng biết rằng tôi đã vui mừng đã sung sướng ra sao khi chúng được xây dựng xong. Giây phút đó, tôi chỉ muốn ôm tất cả vào lòng. Tôi nhìn những pano thật lớn được trang trí trên những bức tường, tôi nghiêng ánh nhìn bên trái, rồi bên phải, chợt nhói lòng vì bao kỷ niệm ùa về. Kia là nhà để xe của trường tôi, từ đó tôi thường hay đi trên những viên gạch lớn được thiết kế theo lối đi và vừa tầm mỗi bước chân người, được tha hồ nhìn ngắm cây cỏ xung quanh, như một vườn thiên nhiên rộng lớn xinh tươi và tràn đầy sức sống.
Tạm biệt nhé các bạn, tôi đến để nhìn lại tất cả các bạn một lần nữa, những gì tôi từng yêu mến xiết bao.
Đó là ngày phụ nữ Việt Nam, trường tổ chức văn nghệ và đi bộ mà tôi cứ ngỡ là được đi bộ cùng mọi người trong trường, như một hoạt động ngoại khóa giúp cả trường có dịp nhìn lại ngôi trường nơi mình đang gắn bó để thêm yêu thương và trách nhiệm, chứ không biết là thi đi bộ. Sau lần đó tôi bị đau chân và thay đổi dáng đi đến mấy ngày mới bình thường lại
Tôi đi qua phòng hội trường, đó là nơi tôi có mặt nhiều nhất, trong những buổi chào cờ đầu tháng và những lần có cuộc họp hay hội thảo của trường, tôi nhìn vào một thoáng qua lớp cửa kính vì phòng đang đóng cửa, nhưng lớp rèm cửa đã ngăn ánh nhìn tôi lại, tôi thầm nói, chào chỗ ngồi thân quen, bạn ở lại nhé, tôi sẽ luôn nhớ bạn thật nhiều.
Người ấy hỏi tôi
“Bạn không lên thăm những tầng cao hơn sao”
Tôi phải về rồi, những tầng trên đó là những lớp học với những gương mặt sinh viên lạ và quen, các em luôn đau đáu trong suy nghĩ và trong tim tôi, hãy tự tin và học tốt
Người ấy nhìn gương mặt đầy cảm xúc của tôi lúc ấy và giận dữ
“Sao bạn không nói hết ra những gì cần nói cho một ai đó chẳng hạn, người mà bạn tin tưởng”
Có hai người tôi muốn chia sẻ thật lòng, nhưng một người đã nghỉ trước tôi rồi, người còn lại thì luôn thản nhiên và vô tâm đến lạnh lùng với tôi nên tôi không muốn nói nữa, tôi sẽ quay về nói hết với ba tôi
Người ấy cười rạng rỡ
“Đúng rồi, tôi tin chắc ba của bạn sẽ khuyên bạn quay lại đây”
Tôi cười buồn
Bạn nghĩ vậy sao, tôi chỉ muốn nghe ba tôi nói, sau khi tôi nói hết những gì cần nói với ba tôi, tôi muốn nghe ba tôi nói, bất cứ là gì cũng được
Người ấy thúc giục
“Vậy bạn về đi, tôi tin là sẽ còn gặp lại bạn. Tôi là người biết rõ nhất bạn yêu tôi đến dường nào”
Câu nói của người ấy như nhát dao cứa sâu vào tim tôi, vì người ấy không biết rằng, đó chính là lý do mà tôi rời đi
Trong im lặng
Tôi chạy xe về, thấy lòng mình tĩnh lặng giữa bao xô bồ hối hả của phố phường. Tạm biệt luôn con đường này, con đường với bao nắng mưa một thời mà tôi đã rong ruổi suốt gần mười năm. Ngày hôm nay tôi xa người ấy, nơi tôi đã có biết bao vui buồn, biết bao cay đắng và cả những lần nước mắt cứ làm mờ hết cái kính màu trên mặt tôi. Thật lạ là tôi thấy lòng nhẹ nhàng hơn ở lần cuối cùng này
Ngày tôi xa người ấy, tôi không buồn và cũng không vui, không cười và cũng không khóc. Tôi nhớ hôm đó tôi mặc cái váy trắng tôi vẫn thích, dưới cái nắng gay gắt loang loáng ngập sân trường hôm ấy, cái váy như trắng hơn, một màu trắng tinh khôi tôi muốn gửi lại trường, gửi lại người ấy.
Rồi đây sẽ chẳng còn ai nhớ đến, giây phút này tôi đã là quá khứ của người ấy, và ngược lại
Rồi người ấy sẽ lại đón những người bạn mới, tất cả những gì đã từng có hôm qua rồi sẽ phôi phai theo ngày tháng, người ấy của tôi sẽ có những tình bạn mới, những niềm vui mới. Tôi mong người ấy không còn giận tôi nữa vì tôi đã không quay lại thêm lần nào.
Ba tôi nói tôi cần sự an yên.
Tôi biết người ấy vẫn ở đó và càng lúc đang càng lớn mạnh lên. Tôi nhớ nét giận dữ của người ấy đến nao lòng trong ngày hôm ấy.
Ngày tôi xa người ấy.
Tác giả: HẢI ANH - blogradio.vn