NẾU CÓ KIẾP SAU CHÚNG TA ĐỪNG BÊN NHAU NỮA

Thứ sáu - 14/06/2024 23:15
Anh ở trong tim em suốt mười mấy năm đó xem như đã trả đủ hết cho em rồi, vậy em có còn nợ anh gì nữa không? Nếu không còn có nghĩa là mình hết duyên rồi đó, lương duyên hay như thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Em đã từng yêu anh đến quên mất cả bản thân mình. Em đau lòng như vậy cũng đủ rồi. Cho nên, nếu còn có kiếp sau, chúng ta đừng bên nhau nữa có được không?
 
***
 
Đêm nay, em lại mơ thấy anh. Bất chợt những đoạn ký ức cũ kĩ hiện về trong trí nhớ, gọn gàng và ngăn nắp đến chính em cũng phải giật mình.
 
Mười bốn năm trước, anh là người rời bỏ em.
 
Mười năm sau đó, em lại là người rời bỏ anh.
 
Em đã từng nghĩ rằng tình cảm kéo dài mười mấy năm đó sẽ cùng em đi đến hết cuộc đời này. Em cứ nghĩ anh sẽ là bạn đời nhưng hóa ra chỉ là bạn đường. Những câu nói cứ văng vẳng bên tai em:
 
"Mẹ anh nói để dành cho em một xấp vải, để mai mốt em may áo dài”, "Sau này, tiền lương của anh đem về cho em một phần, cho mẹ một phần, anh chỉ lấy một ít đủ xài thôi”, "Năm nay mà mình cưới, chắc đãi tiệc cũng phải đến bảy tám chục mâm”...Trí nhớ của em như một cuộn phim, cứ tua đi tua lại mãi như thế. Em tự hỏi chính mình, tại sao lại buông tay?
 
Lần đầu tiên chia tay, em vật vã khóc lóc, tìm mọi cách để anh quay lại. Em giả vờ say, giả vờ nhắn tin nhầm vào máy anh để mong nói với anh được đôi ba câu. Em theo dõi mọi hoạt động của anh từ việc kết bạn đến việc anh đã yêu những ai. Chính xác là em đã đợi anh 8 năm.
 
Cuối cùng em cũng đợi được. Chúng ta lại ở bên canh nhau một lần nữa. Nhưng điều em không ngờ đó chính là càng ở bên nhau lâu em lại càng muốn buông tay. Em đã phí hoài 8 năm thanh xuân để chờ đợi một người, nhưng sao em thấy mông lung quá.
 
Anh nói anh yêu em nhưng mỗi lần xảy ra chuyện anh lại im lặng và biến mất vài ngày, sau đó anh lại tìm em và xem như không có gì hết. Anh có biết mỗi lần anh im lặng như vậy là mỗi lần thất vọng trong em lại tăng thêm một chút. Em thua rồi, thất vọng trong em đã đủ nhiều để em can đảm rời xa anh.
 
Lần thứ hai chia tay, có lẽ anh đã nghĩ em sẽ đứng đó đợi anh thêm một lần nữa, có lẽ anh nghĩ em chỉ là giận hờn vài ngày lại thôi và có lẽ anh nghĩ anh sẽ không mất em. Nhưng anh sai rồi. Lần này, cho dù em có nhớ anh đến thế nào cũng sẽ không tìm anh nữa. Em bảo “Mọi chuyện cứ tùy duyên. Anh lại hỏi em “Duyên giữa người với người níu giữ bằng gì đây?".
 
Anh biết không, ngày nhắn cho anh những dòng tin cuối cùng đó, em đã trốn trong toilet và khóc nấc lên. Khoảnh khắc đó, em biết đây sẽ là lần cuối em khóc vì anh như vậy. Em mệt rồi, em khóc cho anh quá nhiều rồi, sau này em chỉ khóc cho em thôi. Và cũng chính trong khoảnh khắc đó em nhận ra em đã chẳng còn muốn yêu thêm một ai nữa.
 
Em từng rất sợ hôn nhân, sợ trách nhiệm gánh vác một gia đình, sợ phải đối mặt với những phân định như “Nhà anh hay nhà em”. Vậy mà, yêu anh, em đã từng hơn một lần nghĩ về tương lai có anh, có chúng ta, có một gia đình nhỏ.
 
Anh biết không, em đã tự vẽ cho mình một giấc mơ, ở nơi đó em được cuộn tròn mình trong vòng tay anh và ngủ một giấc thật ngon, mặc kệ hết tất cả của cuộc đời này.
 
Em đã từng mơ, mỗi sáng được đánh thức bằng một nụ hôn nhẹ lên trán, mỗi chiều tan làm liền thấy anh đứng đợi rồi nói “Chúng mình về nhà thôi” và mỗi bữa cơm tối em dọn bàn, anh nấu ăn.
Chúng ta sẽ có những cuối tuần bình yên bên nhau cùng xem phim và có thể là cùng nhau uống rượu nói về từng chút, từng chút của cuộc sống.
 
Giấc mơ của em, anh của em, tình yêu của em tưởng chừng như đã nắm chặt được, vậy mà bỗng chốc trôi qua kẽ tay. Từng chút một rơi xuống rồi hòa vào biển cát của cuộc đời. Chúng ta mất nhau rồi.
 
Em và anh rồi sẽ ổn sau những thương tổn đã gây ra cho nhau. Cuộc sống này vẫn tiếp diễn dù mất đi một người. Chúng ta đã yêu và cũng đã chuẩn bị cho những ngày tháng không còn nhau nữa. Chúng ta biết rằng mình sẽ đau đấy nhưng vẫn chọn cô đơn thay vì bên cạnh nhau.
 
Em đã nghĩ rất nhiều về duyên phận giữa chúng ta, những tưởng là lương duyên được định sẵn chẳng thể ngờ không phải. Có lẽ do kiếp trước chúng ta còn nợ nhau nên kiếp này phải tìm nhau đòi lại món nợ cũ.
 
Anh ở trong tim em suốt mười mấy năm đó xem như đã trả đủ hết cho em rồi, vậy em có còn nợ anh gì nữa không? Nếu không còn có nghĩa là mình hết duyên rồi đó, lương duyên hay như thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Em đã từng yêu anh đến quên mất cả bản thân mình. Em đau lòng như vậy cũng đủ rồi. Cho nên, nếu còn có kiếp sau, chúng ta đừng bên nhau nữa có được không?
 
“Nguyện kiếp lai sinh không gặp gỡ
 
Mạnh bà thang, xóa một giấc mộng sầu
 
Bỉ ngạn hoa ngàn đời không thấy lá
 
Ta và người nguyện muôn kiếp lìa xa.”
 
 
Nếu như cô gái ở câu truyện trên đau khổ, mệt mỏi vì tình yêu thì người con gái trong dòng tâm sự dưới đây lại day dứt khi người cô yêu nhất rời xa đến vùng thiên đường nhưng vẫn tâm niệm mong cô một đời hạnh phúc.
 
Cô gặp lại anh vào một ngày trời mưa tầm tã, bên ngoài không một bóng người, anh đang ngồi trong một quán cafe, lặng lẽ nhìn dòng đời mặc trôi. Nếu là ngày này của 2 năm trước cô nhất định sẽ chạy vào nở một nụ cười thật xinh  nũng nịu với anh, còn anh sẽ dịu dàng dỗ dành rồi nhéo đôi má bánh bao của cô. Chỉ tiếc là giờ đây mọi thứ đã trở thành ký ức.
 
Cô đẩy nhẹ cánh cửa đi vào vừa khéo bắt gặp ánh mắt của anh.Tim cô hơi nhói lên một chút, dẫu vậy cô vẫn né tránh ánh mắt đó rồi đi thẳng tới chỗ nhân viên phục vụ gọi một cốc cafe sữa mang về. Khoảng thời gian chờ đợi chưa bao giờ lâu đến thế, rõ ràng cô cảm nhận được ánh mắt đằng sau đang dõi theo mình khiến toàn thân cô nóng ran như lửa đốt. Cô giục phục vụ làm thật nhanh cho đến khi cầm ly cafe sữa trên tay cô vẫn chưa hết nóng. Cô gái toan tính chạy thật nhanh ra khỏi cửa thì giọng nói quen thuộc bỗng cất lên.
 
“Phương em có thể ngồi đây với anh một lát được không?”.
 
Một cảm xúc khó tả dâng trào trong lòng. Cô do dự rồi vẫn tiến lại gần ngồi trước mặt anh. Chàng trai nhìn cô gái trước mặt mình với ánh mắt trìu mến xen lẫn phần tiếc nuối. Anh cũng như cô cảm thấy trái tim mình đang nhói đau. Khó khăn lắm anh mới điều chỉnh được cảm xúc cất lên tiếng hỏi:
 
“Hai năm qua em sống tốt chứ?”.
 
Cô gật đầu “Tốt, tốt lắm. Em..em sắp kết hôn rồi!”.
 
Chàng trai nở một nụ cười chua xót “Chúc mừng em. Chúc em hạnh phúc. Hy vọng người ấy sẽ mang đến cho em nhiều tiếng cười không như anh”. Giọng anh nghẹn lại.
 
Cô cắn chặt môi để không bật ra tiếng nấc. Cô rất muốn hỏi anh rốt cuộc lý do chia tay là gì? Tại sao vẫn còn tình cảm nhưng chẳng thể đến được với nhau? Nhưng cô vẫn chọn cách im lặng giấu những câu hỏi đó ở tận đáy tim mình. Cô nhìn kỹ anh lần nữa phát hiện anh già hơn trước rất nhiều, tóc cũng có phần bạc đi, râu cũng đã mọc rậm. Có vẻ mấy năm qua anh không hề chăm chút ngoại hình cho bản thân
 
“Em nhớ lúc trước anh bảo anh không thích để râu, bây giờ râu đã mọc rậm thế kia rồi. Anh nói xem có râu hay không có râu sẽ đẹp trai hơn?” Cô đùa.
 
“Anh nghĩ không có râu sẽ đẹp trai hơn. Vì lúc anh có râu em đã không còn là người con gái của anh nữa”. Câu trả lời của anh có phần chua xót.
 
Cô im lặng đôi mắt rưng rưng đứng dậy tạm biệt anh đi về, cô sợ nếu ở lại thêm một giây nào nữa sẽ không kìm được lòng mà khóc trước mặt anh. Dù cho trong lòng cả hai còn có nhau đi nữa thì cũng chẳng thể quay lại như ban đầu. Bởi sự thật cô sắp kết hôn rồi, cô không thể để lỡ dở thêm một lần nào nữa.
 
Nếu thực sự anh ấy yêu cô sẽ chẳng để cô chờ mòn mỏi suốt hai năm ròng như thế. Nếu thật sự anh ấy yêu cô sẽ chẳng buông tay cô mà ra đi. Có lẽ chỉ mình cô tự đa tình.
 
Mẹ gọi cho cô vào một ngày trời cũng mưa tầm tã. Mẹ nói con có một món quà ai đó gửi là một sợi dây chuyền bạc có khắc hình trái tim nói là gửi tặng con trước ngày cưới. Cô vội vã trở về nhà mở ra xem, nước mắt cô rơi xuống. Là sợi dây anh từng hứa mua cho cô hai năm trước, tại sao bây giờ anh lại gửi nó đến đây? Cô mở điện thoại gọi cho anh nhưng đầu dây bên kia chỉ là những tiếng “Tút..Tút..Thuê bao”.
 
“Cháu là Phương đúng không?”.
 
Giọng của một bác gái cất lên cô quay người lại:
 
“Bác là...”.
 
“Bác là mẹ của Tùng, cháu đã nhận được món quà nó gửi cho cháu chưa ?”.
 
“Sao anh ấy lại..”. Cô lí nhí hỏi.
 
Giọng bác gái bỗng trở nên nghẹn ngào “Thằng Tùng mất rồi.. mất được hai ngày. Nó bị ung thư giai đoạn cuối, nó giấu mọi người không cho ai biết hết, tự nó kiên cường chịu đựng một mình suốt hai năm nay. Lúc Tùng mất nó có căn dặn bác dẫn cháu đến một nơi”.
 
Trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt “Nơi nào vậy bác?”.
 
Bác gái dẫn cô đến một bãi đất trống, bác chỉ tay về phía xa xa
 
“Cháu có thấy vườn hoa lưu ly kia không , thằng Tùng đã xây nó vào hai năm trước. Ngày nào nó cũng đến đây chăm sóc, nó thật sự rất yêu cháu và không muốn cháu khổ vì nó nên nó đã lựa chọn cách buông tay để cháu đi tìm hạnh phúc mới ”.
 
Nói đến đây bác gái đưa cho cô lá thư rồi rời đi. Cô mở lá thư ra xem chỉ vỏn vện vài dòng chữ viết nguệch ngoạc có lẽ anh mới viết vài ngày trước.
 
“Gửi Phương,
 
Vườn hoa này là điều cuối cùng anh có thể làm cho em. Chúc em một đời hạnh phúc. Kiếp này chỉ có thể yêu em đến đây thôi. Tạm biệt.”
 
Cầm lá thư trên tay ,cô nấc lên từng tiếng. Cô nhớ trước đây mình từng nói vu vơ bảo anh xây một vườn hoa lưu ly, anh nói để sau này. Không ngờ câu nói ấy khiến anh nhớ đến vậy. Có lẽ, anh cũng như cô chưa từng quên đi kí ức hạnh phúc của hai người. Có lẽ anh cũng như cô đều mong muốn đối phương hạnh phúc.
 
Nhìn vườn hoa lưu ly, cô mỉm cười hòa lẫn cùng những giọt nước mắt “Cảm ơn anh. Sang bên kia anh sống thật tốt nhé”.
 
Nói rồi cô quay bước ra đi. Cô nhớ anh từng nói với cô rằng gặp nhau là duyên có ở được bên nhau không là phận, mọi thứ không thể cưỡng cầu, dù ai có bỏ ta đi chăng nữa thì vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.

Nguồn tin: Blogradio.vn:

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập118
  • Máy chủ tìm kiếm5
  • Khách viếng thăm113
  • Hôm nay14,558
  • Tháng hiện tại146,760
  • Tổng lượt truy cập9,852,612
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây