Từng dành cho nhau những danh xưng đặc biệt

Chủ nhật - 26/05/2024 21:50
Anh luôn nhớ những gì em căn dặn: đừng vì nhớ em mà tìm ai đó để lấp đầy, đấy là anh đang không thương anh, cũng là tệ bạc với người. Anh hứa, em vẫn là một tế bào mà anh cất sâu trong đáy lòng chẳng dám lấy ra. Anh sợ mắt mình nhòa lệ khi nhìn nó. Và anh sợ phải đối diện với hiện thực là mình đã mất em.
***
Anh tỉnh dậy sau mười một tiếng chìm trong giấc ngủ, mệt mỏi vì công việc đang ngày nhiều lên và áp lực cũng thêm phần đầy đặn. Như loài gấu sau kỳ nghỉ đông dài đằng đẵng, anh ngơ ngác và có chút không thích nghi với ánh sáng. Anh có chút mơ màng, nhưng vẫn nhớ rõ giấc mơ hôm qua. Có lẽ vì nó đẹp đẽ quá nên anh chẳng dám thức giấc, hay là vì anh mãi không muốn tỉnh giấc nhỉ?
Như mọi ngày.
Anh lại bén mảng đến những nơi mình từng đi qua, rồi lại hèn hạ chọn một nơi không chứa đựng hình bóng của em để nghĩ ngợi. Và viết.
Trời đất, anh thề là mình đã viết về em vô cùng chăm chỉ, không phải vài dòng nhung nhớ bỏ đầy trong ghi chú, cả văn và còn cả thơ nữa. Anh đã luôn ghi nhớ về em qua từng dòng cảm xúc của câu từ, một cách tẻ nhạt mà không còn vô tư.
Anh cũng bận rộn hơn với công việc, em à. Anh làm hơn mười tiếng một ngày, chưa khi nào anh yêu công việc đến như thế. Anh thật tồi. Mượn công việc để lấp nỗi nhớ dành cho em. Giờ thì anh yêu công việc như anh đã yêu em, và cũng thiếu điều sống chung với nó như vợ chồng thật sự.
Thôi mà, anh đùa. Em đừng giận nhé!

Anh luôn nhớ những gì em căn dặn: đừng vì nhớ em mà tìm ai đó để lấp đầy, đấy là anh đang không thương anh, cũng là tệ bạc với người. Anh hứa, em vẫn là một tế bào mà anh cất sâu trong đáy lòng chẳng dám lấy ra. Anh sợ mắt mình nhòa lệ khi nhìn nó. Và anh sợ phải đối diện với hiện thực là mình đã mất em.
Anh đang ngồi ở một gốc công viên, nó bé nhỏ và nép mình dưới chân cầu Tân Thuận. Hệt như anh, chỉ dám len lén ngắm nhìn cuộc sống của em từ xa, qua từng tin ngắn mà em đăng đều đặn trên Facebook.
Nhưng anh đã dừng làm điều xằng bậy ấy rồi. Từ ngày em công khai yêu người, vui vẻ và hạnh phúc. Anh thấy dường như em đang cho mình thêm cơ hội, và hình như em vẫn sống tốt khi thiếu vắng anh nhiều ngày. Cảm giác của anh khi nhìn em hạnh phúc hả? Nó rối ren mà cũng từa lưa lắm. Anh đã cười cho mình vì mãi không dứt được. Nhưng cũng thầm mừng cho em vì đã dám đánh cược tim mình lần nữa.
Xin lỗi vì anh không thèm chúc phúc em đâu, chuyện cũng có vui vẻ gì với mình đâu mà cũng bày đặt chúc phúc.
Trước mắt anh là những đôi vợ chồng đang hạnh phúc, em à. Và cả những đứa trẻ. Anh nhớ mình cũng từng đặt vô số cái tên cho con chúng mình. Dẫu chúng còn chưa được sinh ra, và ba mẹ chúng còn không biết đoạn nào là đích đến. Mà em lại là cô gái có tính lo xa, còn anh thương em đến mức chỉ muốn dung hòa tất cả.
Thiệt tình, tự nhiên anh cười ngốc khi nhớ về điều đó.
Anh thật sự rất sợ những ngày nghỉ, những ngày anh chỉ có thể ngồi thn thờ và viết, hoặc là ngủ cả ngày. Dáng vẻ kiếm tiền của anh trông thật tiền tụy, nhưng cũng không bi lụy như lần anh van em hãy ở lại.
Từ ngày ba mẹ em ưng bụng người, anh biết mình không còn cơ hội để bước chân vào cửa nhà em thêm một lần nào nữa. Mười hai giờ ba mươi, anh ngao du ngoài phố và đã về nhà.
 
Anh thề mình đã viết về em hết sức,
Văn thơ cũng chỉ là trò chơi xếp chữ của kẻ trong lòng còn bất lực
Bình đã cạn mực,
Bút cũng nên ngừng.
Em ngả mũ chịu thua trước lưng chừng,
Anh cất gọn từng cái tên thân mật.

Tác giả: Trình Chấn Du - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập32
  • Máy chủ tìm kiếm4
  • Khách viếng thăm28
  • Hôm nay27,823
  • Tháng hiện tại207,634
  • Tổng lượt truy cập8,735,676
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây