Anh cũng có người yêu. Lúc anh công khai người yêu, tim tôi có cái gì đấy hơi nghẹn lại một chút, cũng có cái gì đó hơi đau đau. Tôi cũng mất một thời gian để cân bằng lại cảm xúc. Nghĩ lại thì tôi cũng thấy rất vui, vui vì anh đã tìm được nửa kia để yêu thương và giờ mình cũng thoải mái hơn.
***
Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng có một mối tình đơn phương, Tình đơn phương là thứ có thể chạm đến, nhưng khi nhắc lại thì nó lại là một quá khứ đẹp để hồi tưởng. Tuy không ở cạnh nhau nhưng luôn sẵn lòng chúc nhau hạnh phúc.
Trời Đà Nẵng những ngày tháng 10. Những cơn mưa nặng hạt cứ thế rơi rả rích không ngừng. Ngoài trời mưa cứ đổ, làm cho tâm hồn của một cô sinh viên điều dưỡng năm ba như tôi cũng se lạnh như cái tiết trời bây giờ.
Vẫn như thường lệ, tôi vẫn miệt mài đi thực tập như mọi hôm. Mưa có lớn đến đâu cũng không cản bước được chúng tôi bước chân đến bệnh viện. Thiết nghĩ, giờ chỉ có bão mới đủ tầm ngăn bước chúng tôi mà thôi. Vì những khi bão lớn, để đảm bảo an toàn chúng tôi sẽ được nghỉ học. Khác với ngày thường, hôm nay, khoa chúng tôi thực tập không chỉ có sinh viên điều dưỡng mà còn có các anh chị y Huế nữa. Nhìn hai bên sinh viên của hai tỉnh khác nhau cũng có những nét khác biệt. Khác với chúng tôi, các anh chị khoa y của y Huế mang nét gì đấy rất sâu lắng và bình lặng như thành phố mà các anh chị gắn bó vậy.
Sau giờ thực tập tôi trở về phòng nghỉ ngơi để chiều còn đi học. Và cũng hôm nay đến phiên tua tôi đi trực. Theo thường lệ thì 19h chúng tôi bắt đầu vào chào khoa và nhận trực. Trực ban đêm, ít người mà lưu lượng công việc cũng khá nhiều nữa. Tôi phụ các chị đi thuốc xong cũng tranh thủ đi hỏi bệnh và đọc hồ sơ bệnh án để làm bệnh án điều dưỡng. Trong khoảng bình lặng và suy nghĩ vô tình hình ảnh của anh đập vào mắt tôi. Một chàng trai y Huế điển trai đang miệt mài nghiên cứu bệnh án. Sau khi làm xong bệnh án, tôi tò mò hỏi anh (chàng trai y Huế). Tôi tính vốn tò mò, tôi hỏi rất nhiều về Huế bởi tôi rất thích Huế mà. Anh và bạn anh rất nhiệt tình giải đáp mọi thắc mắc của tôi. Tôi và bạn tôi chăm chú lắng nghe. Khác hẳn với không khí yên lặng lúc nãy, giờ phòng hành chính của khoa cũng rôm rả hẳn.
Sau đó tôi có đề nghị các anh chỉ tôi cách khám bệnh và anh đồng ý. Mãi đến hai hôm sau, tôi mới có thời gian tranh thủ nhờ anh dạy. Nhìn cách anh quan tâm, hỏi han bệnh nhân khiến tôi từ một đứa học ngành vì dễ xin việc đã thay đổi suy nghĩ và mình phải thật nghiêm túc để sau này bằng chuyên môn điều dưỡng của mình, có thể có những phương pháp tốt nhất cho bệnh nhân. Thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, vậy là một tuần anh đi cùng khoa với tôi đã kết thúc. Tôi không còn gặp lại anh thêm bất cứ một lần nào nữa. Nhưng thông qua bạn bè anh tôi đã kết bạn facebook. Lâu lâu tôi cũng có nhắn tin nói chuyện. Mãi sau này đi làm, một năm đầu tôi cũng nhắn tin nói chuyện, nhưng rồi thời gian qua đi, cũng phải hơn một năm tôi không chủ động liên lạc nữa.
Anh cũng có người yêu. Lúc anh công khai người yêu, tim tôi có cái gì đấy hơi nghẹn lại một chút, cũng có cái gì đó hơi đau đau. Tôi cũng mất một thời gian để cân bằng lại cảm xúc. Nghĩ lại thì tôi cũng thấy rất vui, vui vì anh đã tìm được nửa kia để yêu thương và giờ mình cũng thoải mái hơn. Cũng không còn lưu luyến về một người đã lỡ nữa. Từ giờ để tôn trọng người yêu của anh, anh tôi cũng chỉ theo dõi anh như những người bạn bình thường, không nhắn tin, hỏi han như trước nữa.
Cám ơn anh đã đến, đã kéo tôi trở lại với nghề, cám ơn anh đã cho tôi biết một cuộc sống ý nghĩ là gì. Mong ước của tôi bây giờ là tất cả chúng tôi anh cũng sẽ được hạnh phúc. Được hạnh phúc khi là chính mình và sống với những đam mê.