Khi tất cả ký ức xưa đều không bằng một phút buông tay muộn màng

Thứ tư - 16/09/2020 00:24
Một thời gian dài tôi cứ như vậy, sáng thì bận rộn với guồng quay cuộc sống, đến đêm lại làm một con mèo lông tơ nhỏ xíu, liếm láp những hồi ức vụn vặt.
***
Vào những ngày rảnh rỗi, tôi thường ngồi tưởng tượng rất nhiều về cái ngày mà tôi cuối cùng cũng quên được người ấy. Đó sẽ là một buổi sáng sớm bình yên, tôi thức dậy bắt đầu công việc của một ngày mà không mảy may nhớ gì về anh. Thế nhưng, tháng năm như thoi đưa, mỗi đêm tôi đều an ổn chìm vào mộng sâu, đến lúc tỉnh dậy rồi, ngước nhìn ra cửa sổ đón sớm mai, lại phát hiện bản thân hóa ra chưa từng thực sự quên đi anh, lại một lần nữa quay về lúc ban đầu, hai bàn tay trắng.
Đó là loại cảm giác vừa mông lung vừa trống rỗng, muốn buông nhưng không thể buông, muốn nhớ, lại chẳng có tư cách để nhớ nữa.
Tôi trước kia vẫn luôn tự hỏi, tại sao hai người gắn bó bên nhau lâu như vậy, trong nháy mắt nói xa liền xa, giống như chưa từng bước qua cuộc đời nhau. Đã từng hạnh phúc triền miên, cũng đã từng mờ mịt đau khổ, nhiều kỷ niệm như vậy, tại sao trong phút chốc liền có thể bị gán cho cái danh “quá khứ”, bị lạnh lùng chôn vùi trong xó xỉnh của ký ức.
buong-tay-2
Sau này, dần dà tôi không còn nghĩ đến câu hỏi ấy nữa. Tôi không còn đủ kiên nhẫn để tìm kiếm một đáp án vốn dĩ không cách nào nhận được.
Thỉng thoảng trong những buổi trà dư tửu hậu, sẽ có người nhắc đến tên anh. Lúc đó tôi cũng không biết phải nói gì tiếp, chỉ có thể trầm mặc im lặng. Điều hối tiếc lớn nhất trong lòng tôi, chính là tại thời điểm anh muốn rời đi, tôi chưa từng buông lời giải thích hay níu kéo, cũng chưa từng chân thành mà nói với anh lời từ biệt cuối cùng.
Thiết nghĩ, có lẽ đây chính là ly hợp vui buồn mà người ta thường nói.
Dẫu vậy, dù sao đi chăng nữa, tôi vẫn rất trân trọng đoạn tình cảm này. Cái cảm giác yêu thích lúc đó, trong trẻo lại chân thực, ngây ngô lại đầy nhiệt huyết, có lẽ cả đời này sẽ không được trải qua lần thứ hai nữa. Anh không chỉ là vết thương đầu trong trái tim tôi, mà còn là những gì đặc biệt nhất tại đáy lòng này. Tôi vẫn nhớ rõ khuôn mặt anh, có nét ngang ngược cứng đầu, thế nhưng đôi mắt lại luôn nhẹ nhàng ấm áp, giống như cất giấu rất nhiều tâm sự, lại giống như vô tư không che giấu bất kỳ điều gì.
Những câu chuyện cười anh thường kể, những lời yêu thương âu yếm, cả những câu nói tàn nhẫn anh để lại, tôi vẫn luôn nhớ. Cũng không rõ là còn nhớ được đến khi nào. Một thời gian dài tôi cứ như vậy, sáng thì bận rộn với guồng quay cuộc sống, đến đêm lại làm một con mèo lông tơ nhỏ xíu, liếm láp những hồi ức vụn vặt.
Cho đến tháng tư vừa qua, trong lúc đến thăm nhà một người bạn, cô ấy pha cho tôi một tách trà. Nhấp thử một ngụm, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra đây là loại trà anh và tôi từng cùng thưởng qua vô số lần. Nếu không phải hôm đó đến chơi nhà bạn, tôi có lẽ sẽ quên đi mất dư vị những tách trà ngày ấy.

Không, nói chính xác hơn thì tôi đã sớm quên rồi. Chút dư vị còn sót lại, chẳng phải là hương trà dịu nhẹ thanh mát, mà là chút ngọt ngào lại cay đắng lên men trong lòng. Tôi trân trân nhìn tách trà kia, tựa như nhìn thấy rất nhiều ký ức từ xưa thoảng qua trước mắt. Khi đó tôi mới bất thần nhận ra, có lẽ thứ tôi chân chính hoài niệm không phải là người ấy, mà là thời niên thiếu quá mức tươi đẹp kia.
Con người những lúc nhàn nhã thường thích ôn lại chuyện cũ, thường thích hồi tưởng, quyến luyến quá khứ. Nhưng sau khi chìm sâu quá lâu đột nhiên mới phát hiện, hóa ra những chuyện tưởng chừng khắc cốt ghi tâm, theo tháng năm tàn nhẫn, rồi sẽ bị lãng quên trong chính nỗi nhớ nhung khôn nguôi ấy.
Buồn vui trong cuộc sống này thực sự giống với những quân cờ. Khiến người suy tư dụng tâm, đến lúc buông tay đặt xuống, thì không thể quay đầu nhìn lại, cũng không cần thiết phải quay đầu nữa. Những suy nghĩ tính toán trước đó, chẳng cần phải giải thích. Vì giải thích thế nào, kết quả cũng chỉ vỏn vẹn là một mà thôi.
Anh có lẽ đã quên tôi rồi. Tôi cũng đến lúc nên quên anh rồi. Đôi ta thà bỏ lỡ nhau như vậy, còn hơn khư khư cố chấp hoài niệm khiến bản thân mỏi mệt và kiệt sức thêm.
Dòng chuyện xưa thanh tịnh kia, chỉ nên đủ để an ủi cuộc đời cạn khô, chứ không nên cuốn chìm cuộc đời xuống đáy đại dương sâu thẳm.
 

Tác giả: Nguyễn Minh - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập66
  • Hôm nay14,252
  • Tháng hiện tại156,838
  • Tổng lượt truy cập9,862,690
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây