Có khi bước không chung đường lại hay
Thứ năm - 29/10/2020 00:08
Có đau khổ mới trân trọng những hạnh phúc nhỏ nhoi, có sai lầm mới có thể thay đổi để ta tốt hơn, có đau đớn mới giúp ta trưởng thành. Vào một ngày, nhất định ta sẽ tìm thấy một người xứng đáng với sự chờ đợi của ta, phải không?
***
Người ta nói mối tình đầu là mối tình đẹp nhất và cũng là mối tình khó lãng quên nhất. Hẳn vậy rồi, vì khi ấy ta đã giành hết tâm can cho tình yêu mà không suy tính, những cảm xúc lạ lùng, lâng lâng của tình yêu khiến ta mỉm cười, khó có thể để ta có lại cảm xúc ấy với mối tình sau. Ta hoài niệm, ta day dứt, ta nuối tiếc, ta dằn vặt, ta đau đớn.
Khi còn là một thiếu nữ, ta hay mơ mộng về một tình yêu đẹp như những câu chuyện cổ tích ta từng đọc. Một chàng hoàng tử đẹp trai đến bất ngờ vào lúc ta mong đợi nhất và mong muốn có một cái kết đẹp mãi về sau.
Và rồi ngày đó cũng đến, ta tìm thấy tình yêu, đắm chìm vào nó và nghĩ rằng ta đã tìm đúng người. Người có cùng sở thích, người ủng hộ những ước mơ của ta, có mặt những lúc ta cần, thấu hiểu được những tâm can mà ta cứ ngỡ rằng sẽ chẳng ai hiểu được, người chỉ cần nhoẻn miệng cười cũng đủ làm tim ta đâp nhanh, chỉ cần nhìn vào mắt người cũng thấy cả một bầu trời xanh.
Ta cùng đèo nhau đi dạo khắp những con đường, cùng khám phá những món ăn em thích, những món anh thích, cùng nhau đi bộ dưới mưa vì ta thích mưa, thích những tiếng lách tách trên chiếc ô, thích cả những lúc ta ướt sũng giày vì tranh nhau nhường ô. Vậy đó, cùng làm những điều ngốc nghếch chỉ có những kẻ đang yêu mới làm, ta hạnh phúc.
Nhưng rồi những rạn vỡ bắt đầu khi thực tế cuộc sống kéo ta về thực tại, không như những gì ta hằng tưởng tượng, công việc, những áp lực mỗi lúc một nhiều khiến ta gặp khó khăn, yếu đuối, khiến đôi bên cảm thấy mệt mỏi. Những lần hiểu lầm tưởng chừng như nhỏ nhoi ấy cũng khiến ta cãi vã, người mà ta từng nghĩ sẽ chẳng còn ai có thể hiểu ta như người, thương ta như thế thì lại khiến ta như vừa bị tạt gáo nước lạnh, ừ thì chẳng phải những tổn thương đều xuất phát từ những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt ấy sao. Rồi cũng đã đến lúc ta cất những bức thư với những nét chữ đã từng chứa đựng những giọt nước mắt hạnh phúc vào nơi ta chẳng muốn thấy nữa, mặc chúng đóng bụi lúc nào chẳng hay.
Người ta nói mối tình đầu là mối tình đẹp nhất và cũng là mối tình khó lãng quên nhất. Hẳn vậy rồi, vì khi ấy ta đã giành hết tâm can cho tình yêu mà không suy tính, những cảm xúc lạ lùng, lâng lâng của tình yêu khiến ta mỉm cười, khó có thể để ta có lại cảm xúc ấy với mối tình sau. Ta hoài niệm, ta day dứt, ta nuối tiếc, ta dằn vặt, ta đau đớn.
Để rồi ta chẳng dám mở lòng để giành chỗ cho thêm một ai khác, ta sợ. Sợ phải tổn thương, sợ phải hụt hẫng trong cảm xúc, sợ phải đối mặt với những kỷ niệm, sợ yêu.
Nhưng ta ơi, chẳng phải cuộc đời là những trải nghiệm, hỉ nộ ái ố hay sao. Có đau khổ mới trân trọng những hạnh phúc nhỏ nhoi, có sai lầm mới có thể thay đổi để ta tốt hơn, có đau đớn mới giúp ta trưởng thành. Vào một ngày, nhất định ta sẽ tìm thấy một người xứng đáng với sự chờ đợi của ta, phải không?
Vào một buổi chiều mưa trong một quán cà phê với những ngọn đèn vàng quen thuộc, ta thưởng thức một tách cà phê nóng hổi, bất chợt nghe một bài hát của Phan Mạnh Quỳnh vang lên:
“Tình buồn không phải lúc nào cũng chỉ để quên đi.
Tình buồn lưu giữ bao nhiêu mộng mơ lúc xuân thì.
Tại mưa tại nắng hay muôn niềm thương đã vấn vương rồi như sương, một thời mãi xa
Để rồi nhìn đời ta đau nhẹ tênh giữa trái tim
Nụ cười nước mắt sau những bão giông đã ngủ yên.
Và nhìn lại xem ta có hạnh phúc với chính ta ngày hôm nay
Có khi bước không chung đường, vậy lại hay…”.
Ta bất giác nhớ lại những chuyện xưa cũ, đôi mắt rưng rưng nhưng lại chẳng thấy nhói trong tim nữa mà thay vào đó là một nụ cười nhẹ tênh. Ta cảm ơn người đã qua, cảm ơn vì đã để lại cho những năm tháng tuổi trẻ ấy có những day dứt để mà khôn nguôi, ta cảm ơn người đã cho ta những cảm xúc mà có thể về sau ta không còn trải qua như thế nữa nhưng thật may mắn vì đã trải qua cùng người, để khi về già ta có cái để mỉm cười.
Ta ơi, người ơi, một cách nào đó hãy hạnh phúc nhé.
Tác giả: Linh Tinh - blogradio.vn