Thông tin liên hệ
- 036.686.3943
- admin@nguoicodonvn2008.info
Tôi sẽ cố tiếp tục bước đi với những kí ức mà người đã trao cho tôi, cho dù người không còn là mặt trời của tôi nữa. Những hối hận, những giấc mộng đôi ta từng mang, từng trải, tôi sẽ giữ mãi trong tim. Và có lẽ, tôi sẽ sống hạnh phúc, trong cuộc đời không có người.
***
Gửi người đã từng là bầu trời của tôi,
Người còn nhớ lần đầu hai ta gặp nhau không? Năm ấy mình học cấp ba, tôi chẳng thể kết thân với một ai. Tôi không biết vì sao, nhưng dần dà tôi cũng đã quen với sự xa lánh của tất cả bạn bè trang lứa.
Thế mà khi ấy người lại mạnh dạn đến trước mặt tôi, chìa tay ra và ngỏ lời làm quen đầy thân thiện. Người không hề sợ tôi, cũng không hề xa lánh tôi.
Người có nhớ mình đã nói gì không? “Cậu cho mình làm quen nhé?”
Câu nói ấy in sâu mãi trong đầu tôi. Giọng người ngọt tựa mật ong rót vào tai, tưới đẫm mảnh hồn cỗi cằn nơi tôi.
Tất nhiên, hồi đó tôi chả quen ai tự động đến bắt chuyện với mình, chỉ biết nhìn chằm chằm vào người mà thôi. Người vẫn dịu dàng cười; mọi thứ bắt đầu chỉ vì nụ cười ấy. Cái nụ cười chết tiệt làm tôi điêu đứng. Chưa bao giờ tôi thấy ai lại đẹp đến vậy.
Tôi như bị thôi miên, chậm rãi đưa tay mình chạm lên bàn tay người. Đã lâu lắm rồi tôi mới được nắm tay ai đó thế này. Người có biết lúc ấy cả cơ thể tôi nóng rực lên không? Cái ấm áp mềm mại kia mới lạ lẫm làm sao.
Người chậm rãi nhìn tôi, vẫn với ánh mắt thật trìu mến.
Và ta thành bạn cũng chỉ như thế. có lẽ vì quá cô đơn, chỉ cần có ai đó quan tâm và chịu kết bạn với tôi thì tôi đã rất vui vẻ rồi. Trong quãng thời gian ba năm ấy, người đối xử với tôi thật nồng nhiệt. Người không thấy khó chịu hay giễu cợt cái vẻ lập dị của tôi, cũng không ngại xuất hiện cùng tôi trên phố xá đông đúc hay giới thiệu tôi với tất cả bạn bè của người.
Nhiều lúc tôi thấy người cũng thật ngộ nghĩnh. Có hôm người hỏi tôi rằng, tôi có muốn làm mặt trăng của người không. Lúc đó người mới đáng yêu làm sao.
Không những thế, người còn đòi được làm mặt trời của tôi. Người nói, người muốn kéo tôi ra khỏi màn đêm u uất, trở thành ánh sáng dịu dàng soi rọi lối đi mới cho tôi. Người sẽ là nơi dựa dẫm ấm áp, sẽ không bao giờ trách móc hay ghét bỏ tôi. Người nói, người khác bọn họ, và “mình muốn làm bạn với cậu”.
Giây phút ấy, người bỗng rực sáng đến lạ thường giữa bầu trời không sao. Tôi cứ ngỡ mình đã nhìn thấy một thiên thần rơi xuống nơi trần gian. Nhưng không, người còn hơn thế nữa. Vì người rạng rỡ và xinh đẹp mà chẳng cần đến đôi cánh trắng kia.
Người chỉ cần giơ tay xoa nhẹ lên tóc đã đủ làm lòng tôi quặn thắt lại. Mắt người còn không rời tôi dù chỉ nửa bước. Nếu tôi không biết gì hơn, tôi sẽ nghĩ là người đang cố tình đó.
Lúc ấy tôi trả lời mà như thì thầm, người phải hỏi tôi lặp lại tận mấy lần mới nghe rõ. Người kéo tôi vào lòng, ôm chặt, và hôn nhẹ lên trán tôi.
"Từ bây giờ, trời sẽ nguyện bảo vệ và yêu thương trăng với mọi tâm huyết của mình."
Lúc ấy, tôi thầm lặng mong chờ đến ngày tình yêu này sẽ phá hủy cả hai chúng ta.
Tôi chỉ không ngờ rằng, vòng tay người lại ấm áp đến vậy.
Từ ngày ấy, người vẫn giữ lời hứa, luôn chiếu sáng cho tôi trên con đường tăm tối. Người dỗ dành trong những đêm khóe mắt tôi hoen lệ. Người an ủi, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve đôi gò má, kéo khuôn mặt tôi lại gần và tỉ mỉ từng chút đặt những chiếc hôn phớt lên môi, thật trân trọng, nâng niu.
Tôi tỏa sáng là vì người. Người là mặt trời của tôi, và tôi là mặt trăng ngoan ngoãn, nhỏ bé của người.
Càng ngày, tôi càng yêu người, cho dù tôi đã tự nhủ thâm tâm đừng đâm đầu xuống vực; nhưng đâu phải lúc nào ta cũng đủ tỉnh táo để nghe theo lí trí, nhất là khi ta đang chìm đắm trong thứ biển tình dạt dào ấy.
Sự mê muội khiến đầu óc tôi mù quáng. Tôi muốn chiếm lấy sự chú ý của người nhiều hơn mỗi ngày, ích kỷ muốn kéo người vào màn đêm thăm thẳm ấy, để đôi mắt người chỉ nhìn thấy tôi, và người chỉ thuộc về riêng tôi, duy nhất.
Càng ngày, người lại càng xa rời khỏi tầm với. Thiên thần của tôi giờ đây tỏa sáng thật rực rỡ, nụ cười của người khiến tất cả mọi thứ trở nên ấm áp. Ấy vậy mà cái rực rỡ chói lòa kia lại làm mắt tôi khó chịu, và cõi lòng tôi râm ran tức tối. Tôi gào thét trong tâm can, rằng người không có quyền được làm như vậy. Người chỉ có thể là bầu trời của tôi, là ánh sáng của tôi, và chỉ của riêng tôi mà thôi.
Tôi rất sợ mất người, sợ mất đi thứ ánh sáng đã đem lại sự sống cho tôi, sợ mất đi đôi mắt đã nhìn tôi thật trìu mến cùng những nụ hôn nồng nàn, thương yêu ấy.
Tôi trở nên điên cuồng trong cơn ghen tuông. Tôi muốn chỉ có riêng mình người mà thôi. Lúc ấy, tôi lo sợ lắm. Tôi sợ rằng có ngày người không còn yêu tôi nữa, rằng người sẽ thấy chán ghét mặt trăng nhỏ vô dụng này. Và người sẽ lại trao tim cho một ai khác, rồi người bỏ tôi lại một mình.
Tôi sợ rằng mình sẽ không thể sống nếu thiếu người.
Tôi cố dập tắt cái ánh sáng ấy với hi vọng mong manh bắt người quay trở lại làm mặt trời của riêng mình tôi. Tôi cứ nghĩ làm thế là giúp ích cho người, sẽ khiến người yêu tôi mãi mãi. Nhưng giờ nhìn lại, tôi mới nhận ra bản thân không yêu thương người nhiều như tôi tưởng. Việc mà tôi nghĩ đã giúp người, lại là con dao găm sắc lạnh cắt phăng đi đôi cánh của người.
Tôi bị che mắt bởi sự ngu ngốc và điên cuồng của bản thân. Chính sự ngu ngốc ấy cũng đã che lấp tình yêu của người. Tôi lầm tưởng rằng tôi yêu người, trong khi thứ tôi thực sự cảm thấy là chiếm hữu.
Tình yêu khờ dại tuổi trẻ ấy giờ đã bị nhuốm bẩn mất rồi. Đôi ta không còn ngây thơ như ngày mới gặp nữa. Tất cả nỗ lực của người đã bị cơn ghen tuông và sự xuẩn ngu của tôi xé tan trăm mảnh. Chính tôi đã một tay giết chết mối quan hệ này, và trong quá trình ấy, đã hủy hoại hết thảy những thứ tốt đẹp duy nhất còn sót lại nơi mình.
Chỉ đến khi hoàng hôn đỏ ập xuống và đôi mắt tôi hướng về phía chân trời, tôi mới nhận ra cái đẹp đẽ muôn màu của người đã sớm làm tôi ngộp thở. Tôi nhận ra mình thật ích kỷ, thật tồi tệ.
Và khi người đã ấm áp trong vòng tay ai khác; đôi môi mềm đã thuộc về ai đó mất rồi, tôi thấy những giọt nước mắt lăn xuống gò má, mang theo vị mặn, và cái cảm giác đau xót của từng mảnh vụn vỡ tan trong lòng.
Nhưng lần này, không còn người bên cạnh để an ủi nữa rồi.
Hôm nay, tôi thấy bóng dáng người bên cạnh ai đó. Hai người tay trong tay, rảo bước trên con đường đôi ta từng đi. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, giờ đã dành riêng cho người kia rồi. Chắc người vui vẻ khi ở với họ hơn khi ở với tôi nhỉ?
Chắc chắn là vui hơn rồi, đến tôi còn chán ghét chính mình, nói gì đến người. Một kẻ ích kỷ như tôi đâu xứng tình yêu của người.
Tôi nhìn theo bóng dáng người đến khi mất hút, rồi cũng thở dài, quay đầu đi mà bước tiếp.
Chắc chắn ai kia sẽ xứng đôi hơn với người. Họ sẽ chấp nhận người, sẽ yêu thương, che chở người dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Họ cũng sẽ dỗ dành người bằng cách mà tôi không bao giờ làm. Và họ sẽ không bao giờ chiếm đoạt người như tôi từng làm.
Vậy điều duy nhất để làm bây giờ, là tập yêu bản thân tôi, nhỉ?
Tôi sẽ cố tiếp tục bước đi với những kí ức mà người đã trao cho tôi, cho dù người không còn là mặt trời của tôi nữa. Những hối hận, những giấc mộng đôi ta từng mang, từng trải, tôi sẽ giữ mãi trong tim. Và có lẽ, tôi sẽ sống hạnh phúc, trong cuộc đời không có người.
Tác giả: atlas - blogradio.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn