Mối tình không tên

Thứ năm - 23/11/2023 08:53

Bầu trời hôm nay lại buồn. Tôi chỉ biết nhẹ nhàng thả ước vọng vào mênh mang, biết đâu sẽ an ủi trái tim này vơi bớt phần nào nỗi lo xa trải dài vô tận?

***

Giữa thành phố hối hả đầy những bộn bề, mọi người bước qua nhau kịp chạy cho vài ba guồng quay tự mình tạo ra. Lặng góc ngắm nhìn phố xá. Những gánh hàng rong buổi sáng tất bật mưu sinh. Có người vội vã đứng một góc ăn vội để rồi lại lao mình vào công việc. 

Có người thong thả bước dạo quanh. Có những âm thanh trộn lẫn vào nhau: chào hỏi có, tâm sự có, cằn nhằn có, yêu thương có,...Có những đôi tay đan vào nhau lặng lẽ bước qua tất thảy những bộn bề năm tháng ấy, cũng có một người lặng mình ngắm, ngắm những chuyển động đầy chân thực của cuộc sống, ngắm những đôi tay đan vào nhau rồi bất giác nhìn lên với đôi ba lời suy tư. 

Có phải tôi và người cũng nên nắm lấy tay nhau băng qua những con đường quen thuộc mà hằng ngày tôi và người vẫn tự mình bước qua? Có phải chúng ta nên cho nhau một danh phận đúng nghĩa? Có phải mối tình nào cũng đều giống nhau? Từ những người bình thường không quen biết trao nhau những lần thăm hỏi, chia sẻ bấy nhiêu chuyện vụn vặt rồi sẽ vấn vương dần rồi trở thành người thương. 

Có phải tôi và người quá đỗi khác biệt, hai tâm hồn muốn được yêu thương nhưng lại đầy sợ hãi. Ta rụt rè cho đi cho đi những cái ôm trong thầm lặng, bước vào cuộc sống của nhau bằng những mảnh ghép khập khiễng khó phân định, đầy vết xước qua từng lời kể của đối phương

Tôi thích những mối tình câm, tình thầm, cũng như cái cách tôi và người chia sẻ cuộc sống cho nhau mà không có lấy một danh phận đúng nghĩa. Một mối tình không tên không tuổi, mờ hồ mà sâu lắng.

Hai ta trao nhau những khoảng lặng ngao ngán, trống rỗng, những giây phút bên người, lòng tôi lại yên bình đến lạ, tựa như hai linh hồn đã thấu cảm nhau từ lâu, từ rất rất lâu rồi, bơ vơ, lạc lõng nhưng chẳng hề cô độc. Người như ánh trăng dịu dàng ngoài kia rọi vào tôi  những dịu yên nhất thế gian, ngăn cách tất thảy những bóng tối vây quanh, lặng yên, dịu dàng, mà ấm áp.

hyvong

Tình ta đôi khi nhạt nhẽo tưởng vô vị, ai biết đâu một trời vương vấn đã lặng lẽ hình thành chẳng thể xóa nhòa? Nhưng có lẽ rằng tình ta chỉ có sự vấn vương, ánh trăng dịu dàng ấy quá đỗi mỏng manh. 

Phải làm sao để gom nhặt những ánh sáng ấy lại khi bình minh thức giấc. Một mai người rời  khỏi những nhung nhớ ấy, rời ra hoàn toàn những thói quen từ lâu, buông tay không nỡ nhưng hai ta chẳng đủ danh phận để giữ tay nhau lại. Có người nói tôi quá đỗi hèn nhát, nhưng người ơi người biết không tôi muốn được sống hèn nhát mãi để chìm đắm trong bầu trời mơ màng người cho tôi, chìm đắm vào mối tình chẳng cần đặt tên ấy.

Tôi cũng e ngại một ngày nào đó, người chán chường rời đi, vụt tan biến vào cõi hư không, bỏ lại tôi chân trần lặng bước lang thang giữa phố thị heo hút, gặm nhấm nỗi buồn rộng thênh thang quanh phố thị náo nhiệt, nhưng dường như tôi chẳng tìm được nơi mình thuộc về, gặm nhấm nỗi buồn cũng rộng thênh thang như đô thị hoa lệ tôi và người đang sống, mặc mình tôi đơn côi dây dưa với mọi hỉ, nộ, ái, ố ở đời. Còn người với ánh sáng dịu dàng năm đó đã xuất hiện bao bọc lấy đêm đen nào đó ngoài kia.

Bầu trời hôm nay lại buồn. Tôi chỉ biết nhẹ nhàng thả ước vọng vào mênh mang, biết đâu sẽ an ủi trái tim này vơi bớt phần nào nỗi lo xa trải dài vô tận?

“Và ước mơ tôi dưới chân anh đã trải

Bước nhẹ thôi anh, đừng bắt ước mơ đau”.

 

Tác giả: Tác giả ẩn danh - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập45
  • Máy chủ tìm kiếm1
  • Khách viếng thăm44
  • Hôm nay4,238
  • Tháng hiện tại27,405
  • Tổng lượt truy cập8,812,531
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây