Thông tin liên hệ
- 036.686.3943
- admin@nguoicodonvn2008.info
Trong cuộc sống người đến người đi vô số, dưới sự vội vã của cuộc sống, có mấy ai biết nắm giữ khoảnh khắc bên người mình yêu. Mong rằng chúng ta trong đời, đều sẽ nhận được niềm hạnh phúc to lớn đó và giữ thật chặt.
***
Anh vừa mới trở về nước sau một tuần công tác. Hôm nay là một ngày rảnh rỗi anh cho phép bản thân mình được nghỉ ngơi, được sống chậm lại trong dòng chảy của thời gian không cần phải mưu sinh vì cuộc sống.
Anh ghé vào một cửa hàng hoa trên đường, lựa chọn một hồi lâu cuối cùng vẫn là đóa hoa hồng xanh mà người ấy thích, sau đó vui vẻ cầm bó hoa đó đi đến gặp người.
Trên đường đi anh bắt gặp một cặp tình nhân đang cãi nhau. Người con gái nước mắt đã lưng tròng nhưng vẫn cố không chịu nhường người yêu, còn cậu trai kia thì lại luôn muốn thắng, anh ta bắt cô gái phải chịu thua. Cứ như vậy, họ lại dễ dàng buông lời chia tay trên đường phố tấp nập.
Anh chứng kiến rồi lại thở dài “Tại sao con người yêu nhau nhưng vẫn không thể buông bỏ lòng tự trọng vì nhau?”.
Thế rồi anh lại bước đi, vị trí anh đến nằm ở vùng ngoại ô, nên sau khi đã ghé vào một tiệm bánh ngọt mua xong bánh dâu thì anh liền bắt taxi đi. Taxi chở anh đến dưới ngọn đồi nhỏ, và anh phải đi bộ vào.
Trên đường đi anh băng qua ngôi nhà nằm giữa một khu vườn đầy hoa, vô cùng thơ mộng và lãng mạn. Trong vườn có hai ông bà lão, ông thì đang tỉa cành còn bà thì đang tưới hoa. Trong lòng anh không khỏi cảm thán tình yêu mộc mạc lại vô cùng dễ thương này.
Chân anh bước mãi, cuối cùng dừng lại khi lên đến đỉnh ngọn đồi, trước mặt anh bây giờ là một tấm bia với bức hình của người con gái anh yêu.
Anh nhẹ nhàng đặt bó hoa và chiếc bánh xuống trước mặt cô, đưa tay phủi đi những chiếc lá rơi từ cây bàng to gần đó.
“Thu, anh về rồi. Một tuần qua anh rất mệt, khách hàng làm anh rất khó chịu”. Anh mỉm cười với ánh mắt dịu dàng nhìn nụ cười của người con gái trên bức hình.
Phải. Thu là người con gái anh yêu. Một năm trước trong một ngày trời mưa tầm tã, anh phải tăng ca nên không thể đến rước cô vừa đi du học về ở sân bay.
Cô không hề trách anh mà khuyên anh nên ăn uống đầy đủ. Cô về rồi, cô không đi nữa cô sẽ ở bên anh mãi mãi. Nhưng nào ngờ ông trời lại biết trêu đùa con người đến vậy.
Cô bắt xe để về nhà mình, trên đường đi do mưa quá lớn cản trở tầm nhìn, trong lúc băng qua một ngã tư tài xế một chiếc xe tải không nhìn rõ đường lao thẳng về phía chiếc xe cô đang đi, và rồi cô không qua khỏi trong vụ tai nạn đó.
Khi anh đến nơi thì đã không kịp, anh đau khổ khóc như một đứa trẻ, anh muốn ôm lấy cô muốn cùng cô đi ngắm hoa hồng xanh, loài hoa mà cô yêu, anh muốn cùng cô đi dạo, giúp cô xách những túi đồ mới mua.
Cô đã hứa sẽ bên anh mãi mãi, cô nói cô đi du học 3 năm thôi sẽ về và sẽ bên anh. Anh đã chờ 3 năm, anh đã chờ đợi trong nỗi nhớ cô da diết, cứ ngỡ sẽ được gặp cô nhưng giờ đây lại mãi mãi chia xa.
Anh không cam tâm. Sau khi cô mất, anh chú tâm vào công việc không để tâm tới việc yêu đương hẹn hò. Mỗi khi giải quyết xong công việc anh lại đến tìm cô, anh muốn được thấy cô dù chỉ là nụ cười lạnh buốt trên tấm hình.
“Em biết không, khi nãy anh thấy một cặp đôi cãi nhau trên phố, chỉ vì chút lòng tự trọng đã vội buông lời chia tay, quả thật không đáng. Còn nữa, sau đó anh thấy một cặp vợ chồng tuy đã lớn tuổi nhưng họ lại rất hạnh phúc mà yêu thương nhau, rất vui vẻ khi ở bên nhau”.
Anh dừng lại nhìn về phía cô “Tình yêu trên thế gian này kì lạ thật, người có không chịu giữ, người cố giữ thì lại mất, mấy ai biết nắm bắt khoảnh khắc tuyệt vời đó. Nếu là anh, anh sẽ không để em phải chịu thiệt”.
Anh cười nhìn cô, rồi lại nhìn lên bầu trời xanh kia đã ngả sang chút cam do ánh chiều tà. Dù cô không còn nhưng anh vẫn không cảm thấy vậy, anh luôn để cô trong tim, luôn coi cô là điều quý giá nhất của anh.
Trong cuộc sống người đến người đi vô số, dưới sự vội vã của cuộc sống, có mấy ai biết nắm giữ khoảnh khắc bên người mình yêu. Mong rằng chúng ta trong đời, đều sẽ nhận được niềm hạnh phúc to lớn đó và giữ thật chặt.
Tác giả: Kim Trang - blogradio.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn