Bạn đã từng nghe nhiều người nói họ yêu một thành phố tuy không đẹp, không xa hoa tráng lệ mà chỉ vì nơi ấy có một người thương chưa? Tôi cũng vậy đấy, yêu một thành phố dù nó ồn ào tấp nập đầy thị phi, yêu một thành phố mà khi nhắc đến mọi kí ức ùa về như cuộn phim lấy đi bao nước mắt của tôi. Vì đơn giản nơi ấy tôi tìm lại chính mình, tìm lại một cuộc tình mà chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ giập tắt nó dù chỉ là niềm kí ức quá khứ của tôi.
***
Em yêu thành phố này vì nơi đó có anh của tác giả (Anh Nhi)
Cũng như thường lệ cứ mỗi chiều thứ bảy tôi được tan làm sớm, lại một mình lang thang giữa thành phố lạ mà quen này. Hình ảnh của hai con người ngô ghê xa lạ, tìm đến thành phố đáng sống, thành phố của những ánh đèn hoa lệ này để lập nghiệp. Hình ảnh cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi phía sau chàng trai ấy ôm tập hồ sơ xin việc loay hoay quanh thành phố kiếm tìm. Tôi thấy hình ảnh hai đứa đèo nhau băng qua từng góc hẻm dưới những giọt mưa đầu mùa để biết thành phố mình đang sống nó có gì không? Nó đẹp như từng nghe đến hay không?
Hình ảnh hai con người vội vàng chuẩn bị từ sớm để ra khỏi nhà ngắm ánh đèn lần lượt ngoài phố, ngắm nhìn cây cầu Rồng huyền thoại phun lửa phun nước mà lòng thấy vui vô cùng, chạy lượn quanh phố để quên giấc ngủ chỉ vì muốn thấy cầu sông Hàn đúng 12h xoay mình như từng đã nghe. Tự nhiên tôi mỉm cười như mình sống lại cho kí ức xưa vậy, từng đoạn phim quá khứ lòng ghép vào nhau trải dài.
Mưa phùn chiều thứ bảy như rằng tâm trạng tôi cũng chùn xuống, một mình rẽ vào góc hẻm cũ ghé qua quán coffee sách mà ngày trước chúng tôi hay đến, góc bàn cuối gần ô của sổ là chổ ngồi thân quen mà chúng tôi thường ngồi. Tôi chỉ mỉm cười với chị nhân viên và bảo như cũ giúp em nhé, tách coffee với đĩa bánh ngọt khẩu vị mà tôi thích, anh cũng thế. Chọn cuốn sách mà chúng tôi đọc còn dang dỡ, cũng như chuyện chúng tôi vừa mới bắt đầu chưa lâu đã viết hồi kết không ai muốn. Bản nhạc trữ tình nhẹ nhàng mà du dương như kéo mọi cảm xúc trong tôi ùa về. Bất giác giọt nước mắt rơi nhẹ trên trang sách, cũng chẳng hay giọt nước mắt của người ở lại ngậm ngùi hay là giọt nước mắt của kẻ mong chờ.
Trời chập choạng tối, tôi cầm chiếc ô, dưới cơn mưa phùn dạo vòng bãi biển. Nơi mà ngày trước cứ mỗi lần áp lực mệt mỏi công việc tôi lại được anh dẫn đi giải stress. Cơn gió se lạnh khiến tôi rùng mình, làm tôi nhớ anh “Áo ấm miến phí nhé” câu nói mà anh luôn nói với tôi trong mọi mùa đông chúng tôi bên nhau. Ngắm nhìn ra xa, hình ảnh anh cứ mãi xuất hiện trong tôi. Tôi vẫn thường hay trêu, tôi chỉ yêu anh vì ánh mắt biết cười và nụ cười tỏa nắng thôi, anh cười nhẹ lại đùa vậy cũng vui rồi miễn là có cái để yêu.
Tuần trước tôi vừa mới bật khóc ôm miết cái điên thoại vỡ màn hình trong người mà nức nỡ như đứa trẻ, Đôremon có chiếc túi thần kì, còn tôi có chiếc điện thoại thần kì để giữ mọi kí ức cũ đã xa. Mọi kỉ niệm, mọi hình ảnh, mọi thành phố nơi mà tôi đã cùng nắm tay người thương len lỏi đều lưu giữ ở đó. Tôi còn lưu giữ mọi thứ mà chưa bao giờ xóa chúng, tôi còn thói quen mỗi đêm lướt qua từng đoạn đối thoại mà chúng tôi từng dành cho nhau, những bức hình anh mĩm cười nắm tay tôi đi qua khoảng thời gian ấy nó bình yên và hạnh phúc đến lạ thậm chí app đếm ngày yêu của tôi và anh tôi còn lưu giữ như chưa hề có gì.
Tôi biết rằng, con người chúng ta ai rồi cũng có thể thay đổi, hoàn cảnh môi trường sống cũng có thể làm bạn không kiên định những gì mình đã đề ra cũng có thể bạn rẻ hướng để tiếp tục cho con đường của mình mà bỏ rơi mọi thứ phía sau.
Bạn đã từng nghe nhiều người nói họ yêu một thành phố tuy không đẹp, không xa hoa tráng lệ mà chỉ vì nơi ấy có một người thương chưa? Tôi cũng vậy đấy, yêu một thành phố dù nó ồn ào tấp nập đầy thị phi, yêu một thành phố mà khi nhắc đến mọi kí ức ùa về như cuộn phim lấy đi bao nước mắt của tôi. Vì đơn giản nơi ấy tôi tìm lại chính mình, tìm lại một cuộc tình mà chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ giập tắt nó dù chỉ là niềm kí ức quá khứ của tôi.
Tôi yêu thành phố này, chẳng phải nó là thành phố đáng sống mà vì nơi đó tôi từng có anh!
Từng vì một người mà yêu cả một thành phố của tác giả (An Nhiên)
Em chỉ sợ một điều, nếu em ở lại nơi này em sẽ chứng kiến được điều mà em không muốn thấy. Nếu lỡ như một ngày nào đó, em nhìn thấy anh tay trong tay với một cô gái khác thì hẳn là mọi giấc mộng sẽ bị vỡ tan tành. Thì hẳn là khi đó, kỉ niệm xưa cũ cũng trở thành hư vô. Em không cố chấp níu giữ tình yêu đã lỡ, em chỉ là không nỡ để kỉ niệm đẹp cũng hóa thành dối gian.
Đừng vì một người mà yêu luôn cả một thành phố, vì khi mất đi họ, bạn sẽ chẳng còn lý do gì để ở lại.
Đừng đặt niềm tin quá nhiều vào một ai đó, vì khi họ ngoảnh mặt quay lưng, cả thế giới này đối với bạn cũng như đống tro tàn.
Bởi vậy, không một ai trên cõi đời này đáng tin bằng chính bản thân bạn. Bạn mạnh mẽ thôi vẫn chưa đủ. Bạn phải biết thông minh và buông bỏ nữa. Suy cho cùng, đâu có ai có thể đi cùng ai đến cuối con đường. Chúng ta đã từng bên nhau như thế, tưởng chừng sự gắn kết đó sẽ không bao giờ có thể cắt rời. Nhưng mà một người quyết định dứt bỏ, cả một trời kỉ niệm người cũng đành quên.
Trước đây, em vì anh mà ở lại thành phố này, coi nó như một phần quê hương của chính mình. Nhưng bây giờ, khi mà sợi dây duy nhất kết nối em với nơi này cũng đã đứt, em cũng đành lòng rời xa thôi.
Em đau lòng khi hàng ngày phải đi qua nơi mà chúng ta đã từng gắn bó. Những hàng bằng lăng tím rực cả góc trời hôm nào chúng ta đã đứng ngắm cùng nhau. Tiệm cafe nhỏ trong góc hẻm nằm im quen thuộc hôm nào anh với em còn ngồi ở đó... mọi ngóc ngách chúng ta từng đi qua tất thảy đều là kỉ niệm khó nhạt nhòa. Vì nó sâu đậm, chân thực đến nỗi em chỉ cần thoáng qua cũng thấy hiện lên trong đầu những giây phút của tháng năm ấy.
Em nghĩ tất thảy mọi sự trên đời này rồi cũng sẽ đâu vào đó. Em đã luôn tin vào những điều tốt đẹp và lạc quan như thế. Vậy mà bây giờ, em vẫn ngồi đây với những mớ suy tư cũ. Em biết anh sẽ không bao giờ quay trở lại bởi sự dứt khoát và lạnh lùng khi anh ra đi. Nhưng thôi, người đã không muốn cùng nhau thì lấy cớ gì mà em lưu luyến.
Em chỉ sợ một điều, nếu em ở lại nơi này em sẽ chứng kiến được điều mà em không muốn thấy. Nếu lỡ như một ngày nào đó, em nhìn thấy anh tay trong tay với một cô gái khác thì hẳn là mọi giấc mộng sẽ bị vỡ tan tành. Thì hẳn là khi đó, kỉ niệm xưa cũ cũng trở thành hư vô. Em không cố chấp níu giữ tình yêu đã lỡ, em chỉ là không nỡ để kỉ niệm đẹp cũng hóa thành dối gian.
Thành phố này lớn vậy, nhưng đi đâu cũng thấy muộn phiền anh ạ! Thành phố này lớn đến thế mà em vẫn cứ đi đi về về một mình, tủi hờn lại thêm nhớ anh, em cũng không biết phải tỏ tường cùng ai. Thành phố này lớn quá hay vì tâm hồn em đã khép lại tự bao giờ?
Bởi vậy, em nhất định sẽ lại mạnh mẽ, sẽ lại lạc quan như trước khi anh đến. Em tin mình sẽ làm được thôi anh ạ. Có thể cô đơn tột cùng, có thể nhớ anh khôn nguôi, và cả nỗi nhớ khắc khoải dành cho thành phố này nữa. Nhưng mà rời xa nơi này chắc chắn em sẽ cảm giác dễ chịu hơn. Đến khi nào em đủ dũng khí quay trở lại, em nhất định sẽ không yêu nơi này vì bất kì ai mà là vì chính sự yên bình của nó thôi.
Tạm biệt anh, tạm biệt nơi này!
Tác giả: An Nhiên, Anh Nhi
Giọng đọc: Hà Diễm
Thiết kế: Cao Vương Nhật
Sản xuất: Nhóm Blog Radio