EM ĐÃ TỪNG YÊU ANH HƠN CẢ BẢN THÂN MÌNH

Chủ nhật - 04/08/2024 23:08

Em đã tự hỏi mình, phải chăng, em đã quá ngốc không biết cách làm bày tỏ tình cảm của mình với anh. Nhưng em nhận ra không phải em không biết cách bày tỏ mà là anh chưa bao giờ để tâm tới.
***
Anh biết không, rất lâu rất lâu về trước, mỗi khi em thấy người con gái khác yêu một người đàn ông hơn cả bản thân mình em đã cười và nói với họ “Sao cô lại ngốc như vậy chứ."
Rất nhiều người nói với em rằng sẽ có một ngày em gặp một người mà người đó em sẽ yêu hơn cả bản thân mình. Chỉ cần người đó vui em cũng sẽ vui, người đó buồn thì cho dù em có đang vui vẻ cũng vô cớ mà buồn theo. Nhìn người đó đau khổ một chút trái tim cũng có thể vỡ nát, chỉ cần một ánh mắt hay hành động quan tâm nhỏ nhoi của người đó cũng khiến em có thể cười ngây ngô cả ngày.
Họ nói với em như thế đấy? Khi đó em chỉ cười và đáp lại rằng tôi sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy đâu?
Nhưng rồi cho đến một ngày em gặp được anh, em chợt nhận ra người ngu ngốc thật sự không ai khác lại chính là em.
Em đã sa chân vào đó, vào ánh mắt, vào nụ cười, vào từng hành động cử chỉ dù chỉ là nhỏ nhất của anh cũng khiến tâm hồn em rung động một cách kịch liệt.
Chỉ nhìn hình bóng anh từ phía xa nhịp tim của em đã không thể kiểm soát nổi, một câu nói quan tâm vu vơ của anh cũng khiến trái tim em ngừng đập. Lúc đó em đã ước bản thân mình có siêu năng lực có thể ở bên cạnh anh, ngắm nhìn anh, cùng vui cùng cười với anh và cùng anh làm mọi việc.
 
Hình ảnh của anh mọi lúc mọi nơi đều xuất hiện trong đầu em, chỉ cần nghĩ đến anh cũng khiến em vui vẻ, anh chính là liều thuốc giúp em tràn đầy năng lượng vào mỗi sáng và liều thuốc giúp em đi vào giấc ngủ.
Em đã yêu anh hơn cả chính bản thân mình cho đến một ngày em dũng cảm biết mấy khi quyết định tỏ tình với anh.
Giây phút mà anh đồng ý, cả thế giới quanh em như bị ai đó ấn nút tạm dừng. Em ước gì khoảnh khắc này có thể mãi mãi dừng lại ở đây đừng bao giờ trôi qua. Trong lòng em thầm cầu nguyện, xin chúa hãy đóng băng khoảnh khắc này giúp con.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được, giây phút đó em hạnh phúc thế nào đâu. Em chỉ muốn hét to cho cả thế giới biết anh đã đồng ý làm người yêu em rồi, em muốn kéo lại những người qua đường vào nói với họ anh đồng ý rồi, đồng ý rồi. Anh ấy, anh ấy đồng ý làm người yêu tôi rồi.
Trong đầu em luôn không ngừng hiện lên những câu nói, có phải anh cũng yêu em như em yêu anh không? Không, chắc chắn là thế rồi, anh yêu em như em yêu anh đúng không?
Em thật sự muốn gào thét thật lớn dùng tất cả sức lực của mình để gào thét anh là người yêu của em.
Em rất vui, rất hạnh phúc cũng rất yêu anh và em cho rằng anh cũng yêu em.
Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng em mà thôi.
Anh đến với em khi anh vừa mới chia tay người cũ, em coi anh là cả thế giới còn anh coi em là người thay thế. Tình yêu của em trong mắt anh nó nhỏ bé đến mức anh không nhìn thấy vì thế mà mặc sức dẫm nát.
Anh đã từng nói anh không thích những người con gái nhõng nhẽo, không có tính tự lập, em liền cố gắng để bản thân trưởng thành trở thành một người tự lập.

Anh không thích bị người yêu quản lý việc đi đâu làm gì, em liền dặn lòng mình không được tra hỏi. Mỗi lần anh đi với bạn đến sáng em đều biết nhưng em không trách móc hay cằn nhằn chỉ bởi vì anh không thích.
Anh không muốn em nhiều lời quan tâm phiền toái em liền không dám nhiều lời, chỉ âm thầm nấu những món anh thích, mua thuốc ở bên cạnh chăm sóc anh mỗi khi anh mệt mỏi. Mặc kệ trời mưa hay nắng, anh mệt em đều ở bên cạnh, chăm sóc anh hơn cả bản thân.
Em cứ cho rằng, em không nói ra những lời ngọt ngào nhưng những việc mà em làm đã khiến anh hiểu em yêu anh nhiều bao nhiêu. Nhiều đến mức cả bản thân em cũng chưa từng được em đối xử tốt như em đối xử với anh.
Nhưng anh lại nói rằng, em không yêu anh bởi vì anh không cảm nhận được tình yêu em dành cho anh.
Em đã tự hỏi mình, phải chăng, em đã quá ngốc không biết cách làm bày tỏ tình cảm của mình với anh. Nhưng em nhận ra không phải em không biết cách bày tỏ mà là anh chưa bao giờ để tâm tới.
Mỗi khi anh đi nhậu với bạn, bạn anh hỏi “Mày đi chơi thế mà bạn gái mày không quản à!”, “Bạn gái mày không ghen khi mày đi nhậu với gái à.”, anh nói với họ rằng “Cô ấy rất hiểu chuyện đâu như những người khác.” Nhưng anh đâu có biết, có người con gái nào khi yêu mà không ghen chứ, em không nói, không thể hiện ra vì sợ anh không thích, sợ anh cho rằng em nhõng nhẽo gây chuyện vô cớ, sợ anh chê em phiền phức.
Anh nói “Anh không thích người con gái động một tí là hờn dỗi, động một tí là đòi chia tay, đi đâu làm gì cũng bị tra hỏi.” Em liền nhắc nhỏ bản thân không được hờn dỗi. Nhưng mỗi khi anh đi bên cạnh người con gái khác, trong lòng em đã buồn đến mức nào anh biết không? Anh có biết mỗi khi anh hẹn em đi chơi nhưng khi đến hẹn anh lại bỏ em đi với người khác em đã đau lòng đến mức nào.
Một món quà nhỏ mà anh tặng, em trân trọng như bảo bối.
Em không tiêu tiền của anh vì bạn anh nói người bạn gái trước của anh đến với anh chỉ vì thế, mà em sợ anh bị tổn thương, sợ anh buồn cho nên em cố gắng kiếm tiền. Vì em sợ một ngày nào đó khi chúng ta gặp lại, em đã là người cũ của anh cho nên em không dám đòi hỏi, chỉ mong anh biết được em đến với anh là vì tình yêu chứ không phải vật chất.
Nhưng cho đến một ngày em bắt gặp anh mua quà cho người con gái khác bằng nửa tháng lương của mình em mới chợt nhận ra hóa ra không phải anh bị tổn thương mà là trong lòng anh em không đáng được anh đối xử như thế. Em chỉ như món quà rẻ tiền mà anh tặng kia.
Anh nói rằng, “Tại sao em không thể giống những cô gái khác, hiểu chuyện một chút. Chuyện nhỏ như nói chuyện chụp ảnh với cô gái khác thôi, em có cần làm lớn chuyện lên như vậy không? Anh với cô ấy chỉ là bạn thôi.”
Sự thật thì em chỉ hỏi anh người con gái đó là ai thôi nhưng anh lại bảo em làm lớn chuyện. Anh muốn em hiểu chuyện, em liền nghe lời là một cô gái hiểu chuyện không còn cằn nhằn anh chuyện nhỏ nhặt nữa.
Anh nói, “Em có thể giống những cô gái khác được không? Anh đi nhậu với bạn cũng bị em gọi cho phát bực.”
Sau đó, em liền không gọi cho anh nữa.
Anh nói, “Em có thể giống như những cô gái khác được không? Tự lập một chút đừng có chuyện gì cũng gọi cho anh, anh rất bận.”
Sau đó, em liền tự mình chăm sóc cho bản thân.
Anh nói “Anh biết em không giống những cô gái khác chỉ coi trọng vật chất. Món quà này tuy không đắt nhưng đó là tấm lòng của anh dành cho em, anh yêu em.”
Em lúc này đã chẳng còn là cô gái trước kia.
Cho đến cuối cùng anh nói, “Em có thể giống cô gái khác được không? Quan tâm anh một chút, anh đi về muộn em cũng không gọi, anh đi qua đêm em cũng không hỏi anh làm gì?”
Vậy những điều mà em làm không phải là quan tâm sao? Không phải đó là những điều anh muốn sao?
Mỗi khi anh đi qua đêm, say xỉn liệu có đêm nào em được ngủ ngon, anh đi qua đêm em thức đêm chờ anh mở cửa đợi anh, đến khi anh đi ngủ em vẫn còn phải dọn dẹp. Anh say xỉn bạn anh gọi em đến đón chăm sóc anh cả đêm, sáng sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh, nhưng anh lại nói em không quan tâm anh.
Em cứ tưởng bản thân mình chưa đủ tốt nhưng hóa ra không phải như thế. Mà anh muốn nghe những lời quan tâm đầu môi kia bởi vì bạn gái cũ của anh đã từng làm như thế. Anh muốn chính là những lời ngọt ngào đường mật bên tai.
Anh đến với em chỉ muốn tìm một người thay thế, một người hiểu chuyện theo ý của anh để thỏa mãn sự ích kỷ trong lòng anh, để che giấu đi sự hèn nhát trong tim anh, lấp đầy sự kiêu ngạo giả dối của anh. Anh bị người khác lừa dối, tổn thương vì thế mà anh ích kỷ muốn người khác thỏa mãn lòng tự tôn của anh.
Anh chỉ muốn kiêu ngạo với những kẻ khác mà tôi chính là công cụ trên bàn nhậu, trước mặt bạn bè anh để lấp đầy lòng tự tôn của mình.
Tôi hạ mình yêu anh nhưng đối với anh tôi chỉ là món đồ chơi, một con rối. Anh muốn tôi giống người khác tôi liền phải giống người khác, anh muốn tôi đặc biệt thì tôi phải đặc biệt.
Nhờ những hành động của anh mà tình yêu của tôi dành cho anh ngày ngày một nhạt đi cho đến bây giờ tôi chợt nhận ra quan hệ giữa chúng ta chỉ là sự chắp vá lỏng lẻo đến mức chỉ cần bung một sợi chỉ cũng khiến nó rơi ra thành một đống vải vụn và tôi đã không cần thứ tình yêu rẻ rách này nữa. Nhờ sự vô tình của anh, tôi đã học được cách mạnh mẽ, tự chăm sóc bản thân và không còn ngu ngốc như trước.
Có lẽ, tôi nên nói với anh một lời cảm ơn, cảm ơn anh đã dạy tôi cách trưởng thành.
Anh hỏi tôi rằng tôi đã từng yêu anh chưa.
Tôi cười và nói, “Chưa từng.”
Đến cuối cùng giữa chúng ta chỉ còn lại hai chữ đã từng. Tôi đã từng yêu anh hơn chính bản thân mình nhưng trong mắt anh tình yêu của tôi không bằng một hạt cát. Nó nhỏ bé đến mức anh còn không thấy được nó tồn tại trong khi sự thật tôi đã dâng cả thế giới của mình đến trước mặt anh.
Một con người ích kỷ như anh không xứng đáng biết được đã từng có kẻ ngu ngốc yêu anh hơn chính bản thân mình.
 
Chia tay không có nghĩa là kết thúc, sự nhiệt thành trong tình yêu của em sẽ mãi còn, nhưng là với một người khác xứng đáng hơn. Trong số blog tối nay, mới bạn lắng nghe bài viết "Chuyến tàu nào cũng có trạm dừng chân" của độc giả Tâm Di.
***
Em nghe đi nghe lại một bài hát cũ, bài hát mà em và người ấy đã cùng nghe trong những đêm mùa đông gió lạnh. Em rúc vào lòng anh để cảm nhận từng hơi thở hòa quyện vào nhau, và bây giờ, em tự rúc mình vào chăn để gặm nhấm từng nỗi nhớ giữa mùa đông lạnh lẽo. Đừng như thế nữa, em hãy chuyển bài hát khác đi, bài nào thật tươi vui ấy. Trời gần sáng rồi, em hãy mở cửa đón những tia nắng đầu ngày thật ấm áp. Nếu mệt quá, em hãy ngủ một giấc thật sâu, khi thức dậy, một ngày mới rất khác hôm qua sẽ ở cạnh em cùng những niềm vui mới.
Em đừng vào tìm facebook của họ nữa, hãy luôn dặn lòng mình “đã xa lạ từ lâu rồi”. Em đừng vào xem ảnh của họ nữa, người con gái đang nở nụ cười thật hạnh phúc bên cạnh anh lúc này sẽ khiến em đau lòng lắm. Anh đã quên lâu rồi, anh không còn muốn nhớ gì đến quá khứ có em cả, họ đang bận hạnh phúc. Em thay ảnh đại diện đi, thay cả ảnh bìa nữa nhé, tìm ảnh nào thật xinh thật đẹp vào, đừng để những hình ảnh u buồn ấy là điều mà nhiều người nghĩ đến sự yếu đuối của em khi nhìn thấy. Em đừng đăng những dòng trạng thái suy tư, ủ dột. Em cũng đừng chia sẻ những clip chia tay đau khổ nữa. Tất thảy những điều ấy đang chống lại vẻ mặt cố tỏ ra mạnh mẽ của em đấy.
Em lại đang mân mê sợi dây chuyền có chiếc mặt hình ngôi sao mà họ tặng em nhân dịp sinh nhật lần thứ 20 đấy à? Em đâu cần giữ lại món quà ấy khi mà nó chỉ mang lại cho em những nỗi buồn đâu. Lời dặn dò “Em phải luôn mang sợi dây này bên mình đấy!” đã không còn ý nghĩa nữa khi lời hứa “Sẽ mãi bên cạnh em” họ đã lỡ quên mất rồi. Những kỉ vật của người cũ, những quá khứ khiến hiện tại của em không an yên, em hãy mạnh mẽ một lần mà vứt hết đi. Em đã từng rất trân trọng chúng và ngay lúc này, điều em cần hơn cả là trân trọng cuộc sống của chính mình.
Chia tay không có nghĩa là kết thúc, sự nhiệt thành trong tình yêu của em sẽ mãi còn, nhưng là với một người khác xứng đáng hơn. Em nhé!

 
Một tình yêu đẹp bao giờ cũng phải xuất phát từ hai phía, bất cứ một tình yêu nào chỉ đến từ một phía đều đem lại nhiều nước mắt cho người còn lại. Tình yêu đơn phương luôn nhận lại là sự đau khổ, có lúc đau đến tận cùng mà người kia cũng không hề hay biết. Điều đó thật giống với cảm xúc của câu truyện "Tình yêu đơn phương đã đến lúc em dừng lại rồi"
***
Ai rồi cũng sẽ có lúc rung động, sẽ có lúc yêu và rất yêu một người, và tôi - một con người 18 năm chưa một mảnh tình vắt vai cũng không ngoại lệ.
Năm ấy là vào năm tôi học lớp 12, tôi thích hát lắm, đó đã là một niềm đam mê của tôi từ nhỏ rồi. Nhưng từ khi lên cấp ba, chẳng hiểu sao tôi lại gác niềm đam mê đó sang một bên, chẳng thèm quan tâm đến nó nữa. Ngày tôi vào lớp 10, trường của tôi có hàng tá câu lạc bộ ra chào sân, chiêu mộ các thành viên. Thú thật thì tôi cũng có bị hấp dẫn bởi câu lạc bộ âm nhạc của trường ấy chứ! Nhưng do tôi lười, thế nên tôi cũng chỉ dừng lại ở mức thích thú, không buồn đăng kí tham gia vào câu lạc bộ ấy nữa.
Thế rồi gần 3 năm cấp ba trôi qua, tôi chỉ biết cắm đầu vào học như một con mọt sách, cũng có thân thiết với một nhóm bạn hợp tính với mình, ít nhất bọn nó cũng làm tôi cười mỗi ngày sau những giờ học mệt mỏi. Và rồi cái gì đến cũng đến, câu lạc bộ âm nhạc. À không, đó là một đội tuyển văn nghệ của trường, cứ mỗi đợt tháng 5, tháng 6 là lại đăng tin tuyển người để đại diện cho trường thi cuộc thi văn nghệ lớn của thành phố.
Gần 3 năm trôi qua, tôi chẳng thèm quan tâm đến mấy cái hoạt động này của trường, nhưng chính vào khoảnh khắc ấy, chẳng hiểu một động lực nào đã khiến tôi quyết định đăng ký tham gia buổi thử giọng để chọn thành viên vào đội tuyển văn nghệ.
Tôi tự cảm thấy bản thân mình ngộ thật ấy chứ, 2 năm qua không tham gia, lại đi đăng ký ngay chính vào lúc bản thân đang ôn thi đại học thế này, tôi cũng đã tự hỏi rằng “mình có đang liều quá không, lỡ như tập trung vào đội tuyển mình sẽ lơ là việc học thì sao?”, nhưng rồi đó cũng chỉ là một câu hỏi tu từ trong đầu tôi mà thôi, tôi vẫn nhất quyết nộp đơn đăng ký cho buổi thử giọng.
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày mà buổi thử giọng diễn ra, đó là vào một sáng chủ nhật. Ban giám khảo là những anh chị cựu thành viên của đội tuyển, đã đạt giải cao trong mùa giải thi những năm qua. Trong dàn ban giám khảo, có một người thật sự đã làm tôi ấn tượng và mãi không thể nào quên. Anh ấy là cựu học sinh của trường, lớn hơn tôi 2 tuổi thôi, và cũng là cựu thành viên của đội tuyển văn nghệ, giọng nói của anh ấy rất hay, chất giọng trầm và ấm áp, vô cùng truyền cảm, và tất nhiên giọng hát của anh cũng như vậy. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi đối với anh, một ấn tượng không thể nào đẹp hơn và buổi thử giọng hôm đó, tôi đã đậu.
Sau khi đậu, tôi được hẹn lên họp với đội tuyển để làm quen với mọi người, và được biết anh ấy sẽ nằm trong đội ngũ những người sẽ đồng hành và huấn luyện cho tôi trong cuộc thi năm nay, tôi vui lắm, thật sự khoảnh khắc ấy trong tôi là một thứ cảm xúc gì đó rất khó tả cùng với một ngọn lửa quyết tâm sẽ giành giải nhất về cho trường.
Như đã nói, tôi đang trong mùa ôn thi đại học, vì vậy tôi không thể đi tập đầy đủ các buổi cùng đội tuyển, và các anh chị đồng hành cũng thông cảm và hiểu cho tôi, các anh chị đều nói rằng:
- Thi xong là vô guồng tập nghiêm túc, tập dồn dập luôn nghen.
Tuy vậy, nhưng tôi vẫn sắp xếp được vài buổi lên tập cùng mọi người, mỗi buổi đi tập, ngoài tập hát, luyện thanh ra, chẳng hiểu sao tôi cứ nhìn anh mãi, dáng vẻ anh nhiệt tình, tận tâm huấn luyện cho mọi người, vì đây là cuộc thi lớn nên việc huấn luyện cũng khắt khe và có phần khó khăn hơn, vì vậy mà cứ thấy thành viên nào trong đội tuyển mệt thì anh lại đến động viên và bông đùa vài câu cho không khí tươi vui trở lại.
Có lẽ dần dần tôi bị cái sự tận tâm, tốt bụng ấy của anh làm xiêu lòng. Cứ mỗi lúc đi tập, tôi lại nhìn anh rất nhiều, mỗi lúc anh đến gần và nói chuyện với tôi, tim tôi lại đập liên hồi, tôi chẳng hiểu đó là gì, không lẽ là tôi đã thích anh rồi ư?
Đêm về, tôi gác tay lên trán suy nghĩ, suy nghĩ về việc học, về bài toán mãi chưa giải ra và về một người, đó là anh. Tôi lúc ấy còn đang bận rộn với mớ đề ôn thi đại học, còn đang mông lung về biết bao điều trong cuộc sống, nhưng rồi tôi đã hạ quyết tâm, sẽ hoàn thành kì thi đại học thật tốt, sau khi thi tôi sẽ bắt đầu lên kế hoạch “tấn công” anh. Tôi lúc ấy như một ngọn lửa thực sự, tôi cháy bùng với quyết tâm của mình, cố gắng hết sức để hoàn thành mục tiêu mà mình đã đề ra.
Thời gian cứ thế trôi, còn khoảng độ một tuần là tới ngày tôi thi, tôi gặp mọi người trong đội tuyển bữa cuối vì sau đó là tôi sẽ chỉ ở nhà học và ăn ngủ mà thôi. Hôm đó, anh ấy lại gần tôi, chúc tôi thi tốt, và trao cho tôi một cái ôm, khoảnh khắc ấy tôi như sững lại, lần đầu tôi được gần anh như vậy, tôi cảm nhận được hơi ấm từ người anh, cùng với lời chúc “Ráng thi cho tốt nha, 10 điểm 10 điểm nha” đã phần nào tiếp thêm động lực cho tôi, cho tôi thêm sức mạnh để vượt qua kì thi Đại học sắp tới.
Kết thúc kì thi Đại học, tôi đi ăn mừng với bạn bè và vẫn không quên quyết tâm mà mình đã đặt ra, như đã hứa với lòng, tôi bắt đầu “tấn công” anh. Ban đầu, tôi bắt chuyện với anh ấy qua việc trả lời tin của anh đăng trên facebook, chỉ là trả lời những câu vớ vẩn thôi, rồi tôi bắt đầu hỏi anh về những việc hát hò phù hợp với sở thích của cả hai đứa, anh ấy trả lời tin nhắn tôi không những nhanh mà còn rất nhiệt tình, anh cho tôi vô vàn lời khuyên bổ ích và cũng không quên chúc tôi ngủ ngon nữa.
Thật sự lúc ấy tôi đã rất vui và hạnh phúc, tôi còn nghĩ “cứ thế này thì sớm muộn gì cá cũng cắn câu”. Và mọi chuyện cứ thế diễn ra rất suôn sẻ, thật sự trong một khoảnh khắc tôi đã nghĩ anh ấy cũng thích tôi, anh ấy chắc chắn sẽ cho tôi một cơ hội. Nhưng, anh là sinh viên Đại học, anh còn phải bận đi làm thêm rất nhiều, cho nên tần suất tôi và anh gặp nhau trong những buổi tập với đội tuyển ngày một ít đi, nhắn tin về vấn đề đội tuyển riết cũng nhàm, cho nên tần suất anh nhắn tin cho tôi cũng như vậy mà ít dần.
Tin nhắn tôi nhắn cho anh, mỗi lúc càng nhiều vì tôi sợ anh sẽ quên tôi, quên mất là có người đang chờ anh, nhưng tốc độ trả lời của anh cũng không được như trước nữa, anh cũng chỉ thả một vài nhãn dán xem như là đã trả lời tôi thay vì là những dòng trả lời rất dài như trước. Tôi cũng tự động viên bản thân, là do anh đang bận mà thôi. Nhưng tôi lên facebook, thấy anh vẫn đăng bài đều đặn, tình trạng hoạt động của anh lúc nào cũng ở trạng thái “chấm xanh”, rõ ràng anh đã có thể trả lời tin nhắn của tôi, anh đã có thể đọc tin nhắn của tôi, nhưng anh không. Tôi cứ thế mà bắt đầu sợ hãi “lẽ nào anh đang né tránh tôi? Anh không thích thì chỉ cần nói một câu thôi, đừng né tránh tôi như thế chứ?”.
Tôi cũng giả vờ đăng vài tin lên facebook, anh không còn thả cảm xúc vào tin của tôi như trước nữa, những ngày hiếm hoi anh lên tập cùng đội tuyển văn nghệ, tôi nhận thấy anh không còn thân thiết với tôi như xưa, khoảnh khắc ấy, tôi đã rất buồn. Mọi chuyện tôi làm đều nghĩ đến anh đầu tiên cơ mà.
Tôi đi Đà Lạt, cũng vì anh nói anh thèm mít sấy mà tôi đã mua một túi mít sấy rất to cho anh, còn nhắn tin cho anh “dù có bận thì mai cũng ráng lên tập với đội tuyển nha, em có quà á”, anh nói anh sợ ma nên mỗi khi có ai nhắc về chuyện tâm linh tôi đều cố tình lái qua chuyện khác để cho anh khỏi phải sợ, anh nói anh đang thi, tối nào tôi cũng nhắn tin cho anh nhắc anh ngủ sớm và chúc anh thi tốt…
Tôi làm tất cả vì anh, để rồi nhận lại là sự thờ ơ, có lẽ là do tôi đã ảo tưởng, có lẽ giờ đây, anh đang nghĩ tôi là một đứa trẻ ngốc nghếch hay làm phiền anh, đúng thật nhỉ…tôi phiền thật đấy, từ đầu tôi đáng ra đừng nên phải lòng anh, từ đầu anh đừng ấm áp và tận tâm với tôi như vậy để rồi khiến tôi phải xao xuyến.
Đến bây giờ, tôi vẫn còn đang luyện tập trong đội tuyển, dù anh không lên tập cùng tôi đều đặn, nhưng vẫn có những ngày anh lên bất chợt, và thái độ của anh với tôi…vẫn như thế. Tôi đang dự định sau khi kết thúc mùa giải năm nay, tôi sẽ tỏ tình với anh, nếu bị từ chối thì cũng không sao, vì hết mùa giải rồi tôi cũng đâu còn gặp anh nữa, và tôi cũng đã tốt nghiệp 12, đâu còn gắn bó với ngôi trường này để mà gặp anh trong các hoạt động lớn nhỏ nữa, còn nếu thành công, à mà chắc không thành công nổi đâu nên chẳng cần phải nếu.
Đêm hôm qua, tôi vừa nhắn với anh một tin nhắn bông đùa, anh không đọc, anh không trả lời, cứ để như vậy cũng gần 24 tiếng rồi, tôi đành ngậm ngùi gỡ tin nhắn đó đi, biểu hiện của anh càng ngày càng rõ, anh ấy không thích tôi, và anh ấy cũng không cho tôi cơ hội để chinh phục anh ấy. Có lẽ tôi nên dừng lại thôi, tới đây thôi là được rồi, tôi sẽ chờ tới ngày mọi thứ hoàn tất để tỏ tình với anh, tỏ tình chỉ để lòng tôi trút bỏ đi một gánh nặng, không phải để được anh đồng ý.
Bạn thân mến! Khi tình yêu kết thúc, chúng ta phải học cách buông bỏ và sống thật tốt cuộc đời của chính mình. Vì ở phía trước là bầu trời và sẽ có người yêu thương, tinh tế lắng nghe cảm xúc của bạn. Cảm ơn bạn đã lắng nghe số Blog Radio tối nay!

Nguồn tin: Blogradio.vn:

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập30
  • Máy chủ tìm kiếm3
  • Khách viếng thăm27
  • Hôm nay4,757
  • Tháng hiện tại56,091
  • Tổng lượt truy cập9,339,939
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây