Buông bỏ không đau níu giữ mới đau
Thứ tư - 10/06/2020 00:42
Khi cánh cửa này đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Cái gì của mây trời hãy để gió cuốn đi. Tất cả mọi chuyện rồi cũng sẽ qua mà thôi. Rồi hạnh phúc sẽ tự khắc gõ cửa sống an yên tự nhiên sẽ an lành.
***
Tại sao không thể ngừng yêu một người không yêu mình? (Nguyễn Phương Uyên)
Cô gái à? Tại sao em không thể ngừng yêu một người không yêu em? Những ngày thất tình đã đến và em đang gặm nhấm nó từng chút, từng chút một đây anh ạ. Em cảm thấy rất sợ hãi khi đối mặt với những ngày này, những ngày vỡ vụn ra thành trăm mảnh. Em nhặt lại những mảnh vỡ ấy ghép lại, ghép lại để ôm vào lòng. Tự nhủ với mình rằng không được khóc nhưng nước mắt lại trực trào ra mỗi khi em nhớ về anh.
Bước vào sinh nhật ở tuổi 18, cái tuổi rực rỡ nhất của thanh xuân nhưng đối với em nó chẳng là gì cả khi không có anh bên cạnh. Em mong lắm một lời chúc mừng từ anh, vì thế mà đã chờ nguyên cả ngày hôm ấy chỉ để nghe anh nói một câu gửi đến em hay chỉ là một tin nhắn thôi cũng được. Nhưng thật không may, có lẽ anh đã quên rồi! Mà tại sao anh lại phải nhớ kia chứ? Chỉ là em không biết phải làm sao để từ bỏ sự cố chấp này anh ạ. Có lẽ đơn phương là tình cảm bi thương nhất thế gian này rồi.
Anh biết không? Em đã quay lại nơi ấy, cái nơi mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Em thừa nhận em thật mau nước mắt. Khi em nhìn thấy nơi chúng ta đã từng đi qua, nghe những bản nhạc mà chúng ta đã từng cùng nhau nghe rồi em chợt nghĩ đến, sau này không còn bóng dáng anh ở thành phố này nữa em lại cảm thấy lạc lõng vô cùng. Em nhớ anh quá! Có lẽ thành phố ấy vẫn vậy chỉ khác là đã không còn giữ nổi trái tim em nữa rồi. Em biết em đã yêu anh rất nhiều. Em cũng đang loay hoay tìm lối thoát cho bản thân mình nhưng tại sao càng tìm em lại càng lún sâu vào tình cảm không có hồi kết ấy như vậy. Chợt nhận ra tìm đường về sao mà khó quá anh ạ. Trái tim này thật không biết nghe lời.
Anh à, trước kia em không bao giờ tin vào duyên số, em thường nghĩ rằng duyên là do con người tự tạo. Lúc đó em chỉ nghĩ ông trời cho chúng ta gặp gỡ là một điều tốt đẹp nhất trên đời cho nên em không được phép bỏ lỡ. Và cũng vì em không thể biết kiếp sau liệu có còn gặp lại anh nữa không cho nên kiếp này em mới cố gắng như vậy. Nhưng mà anh ơi! em tạo mãi tạo mãi mà không được. Em thua duyên số mất rồi làm sao có thể vun đắp một tình yêu khi một người cố gắng còn người kia thì lại không cơ chứ? Một ngày nào đó ngay cả tư cách đơn phương anh em cũng không còn nữa vì anh rồi cũng sẽ yêu một người con gái khác. Em đầu hàng anh ạ. Nhưng em vẫn mong rằng một ngày nào đó anh có thể vì em mà ngoảnh lại, đứng yên đó, đừng chạy đi để em có cơ hội được yêu thương anh. Em biết anh đã trải qua rất nhiều đau khổ để rồi anh khó mở lòng, anh sống buông bỏ bản thân. Xin lỗi vì không đến bên anh sớm hơn lúc anh phải trải qua những điều đó một mình. Em thương anh lắm! Đối với em chỉ cần thấy anh hạnh phúc là em mãn nguyện rồi. Sau cùng vẫn là do em cố chấp mà thôi
Nhưng rồi có lẽ em phải học cách chấp nhận buông bỏ những gì không thuộc về mình. Phải học cách bước đi mà không có anh, phải từ bỏ những thói quen này. Em còn rất trẻ, còn rất nhiều điều đang chờ em ở phía trước. Em không nhận ra được em cũng đã quá vô tâm với bản thân mình sao? Có phải em quên mất rằng chính em cũng cần được vui vẻ? Khi cánh cửa này đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Cái gì của mây trời hãy để gió cuốn đi. Tất cả mọi chuyện rồi cũng sẽ qua mà thôi em ạ. Em sẽ được hạnh phúc mà! Cố lên em, cô gái của tôi!
Sau những tổn thương ta học được những gì? (Anh Nhi)
Chúng ta những ngày đầu mới yêu, mặn mồng tha thiết. Ngọt ngào cho những câu yêu, những cái cầm tay khẽ. Đến đoạn đường nào đó bỗng mối quan hệ rạn nứt, khi hàng trăm lí do cho một vấn đề. Hàng nghìn câu lừa dối được sắp đặt sẵn, mọi thứ ngày càng rơi vào ngõ cụt và chúng ta bắt đầu chọn cách im lặng để rời xa. Mọi thứ trở về quỹ đạo cũ của của nó, chúng ta là những kẻ đã từng. vậy sau bao tổn thương ta được gì?
Ngày ấy chúng tôi bắt đâu cũng êm đẹp lắm, nhẹ nhàng sâu lắng nhưng tình cảm. cuối cùng mối quan hệ của chúng tôi đánh đổi bằng sự tham lam, ích kỷ của anh. Tôi rời đi vì anh chọn cách im lặng sự hời hợt để nhường vị trí cho người thứ ba.
Người ta thường nói trên đường đời có dại mới có khôn, sau bao lần tổn thương ấy tôi biến mình trở nên mạnh mẽ kiên cường hơn.
Bạn bè tôi vẫn hay nói: “Sao cứ cố mạnh mẽ đến thế làm gì”, tôi gật tự nhủ tôi từng yếu lòng, từng tổn thương xé cay tận con tim, thậm chí từng ngủ trong nước mắt. Tôi từng buông bản thân mình rơi một cách tự do không có sự khống chế, không thể vực mình dậy sau nổi đau khi người đi để lại tôi một khoảng trời riêng. Người mà tôi từng xem là thế giới, là tất cả cũng xoay lưng bỏ rơi tôi khiến tôi quên đi mất mình là ai. Tôi gặm nhấm nổi đau đó từng ngày, từng giờ.
Sau một thời gian dài, không còn thói quen theo dõi anh mỗi ngày ở facebook, không còn mở webchat với anh từng đêm, cũng không còn thói quen xem hình cả hai chụp chung mà ngủ trong nước mắt nữa. Tháng ngày tôi dày vò bản thân cũng hết, trái tim tôi dần quen với cảm giác như thế này hơn. Tôi tự nhủ sao mình cứ mãi thế, người đi cũng đi rồi, thay vì tôi dày xé nổi đau, ghét anh mỗi ngày thì tôi nên mĩm cười cho những việc đã qua, duyên hết sao nỡ kéo.
Người ta nói đúng, thời gian có thể ru ngủ cho những nổi đau, kỷ niệm vẫn mãi kỷ niệm, sẽ có khoảng lấp mà ta dành riêng cho quá khứ đã qua. Yếu đuối làm gì? Để ai xem. Thay vì yếu đuối cớ sao không mạnh mẽ mà bước đi. Nếu tổn thương xô bạn ngã, bạn nằm yên đấy thì bạn tồi tệ lắm rồi, sau những làn tổn thương, bạn phải mạnh mẽ hơn để bước tiếp. Nhưng một ai trong đời chẳng phải vấp? Đừng trốn tránh chúng, vì nó sẽ khiến chúng ta trở nên mềm yếu và đáng thương hơn mà thôi.
Khi bước qua những ngày tháng tổn thương gặm nhấm cho nỗi buồn, ta bỗng trở nên mạnh mẽ kiên cường, khi ta nhận ra những tháng ngày đó chỉ là để mình ngẫm, để mình nhận ra cái đúng cái sai. Có khi vấp phải chúng ta mới có thêm bài học, có thêm kinh nghiệm sống cho chính mình. Để mình chuẩn bị cho một bắt đầu mới tốt đẹp hơn ta sẽ mỉm cười và bình yên đến lạ.
Rồi sẽ có những mối tình mà ta chẳng hề tránh khỏi, có khi chọn cách im lặng rời xa cũng có thể kẻ vô tâm luôn gieo niềm đau cho người ở lại nhưng chẳng bao giờ hiểu nỗi đau đó. Sẽ có người giả vờ mạnh mẽ cố che giấu niềm đau tận thẳm con tim.
Vậy sao bao tổn thương ta được gì? Nước mắt, nỗi đau, vết thương, một cuộc tình dang dở, những tháng ngày ngọt ngào ta đã từng đi qua. Cũng không hẳn vì sau tổn thương, tôi có được là chính mình, mạnh mẽ kiên cường đến lạ. Tôi của hôm nay dám nghĩ, dám làm và dám từ bỏ.
Giọng đọc: Hà Diễm
Thiết kế: Cao Vương Nhật
Sản xuất: Nhóm Blog Radio