Anh đã đeo mặt nạ với em ngay từ lúc đầu, anh ngăn em bước vào thế giới của anh. Và em biết những lúc anh nói lời yêu, em chỉ là người thay thế để giải tỏa nỗi cô đơn cho anh thôi. Anh chưa từng yêu em, chưa từng có một cảm giác gì với em, em đã hiểu rồi.
***
Dạo này cuộc sống của anh sao rồi?
Có tốt đẹp như những gì mà anh mong muốn không?
Anh có còn thấy cô đơn không?
Chúng ta đã không còn tương tác với nhau bao lâu rồi? Đến tận bây giờ em vẫn chưa tìm ra câu trả lời nhưng thời gian ta cách xa nhau, em đã nhận ra được rất nhiều thứ mà trước đó bị che lấp bởi sự mù quáng của em. Từ khi bắt đầu, đối với anh, mối quan hệ này là cuộc chơi, một trò chơi đấu trí vì anh rất giỏi để lí trí kiểm soát, còn em, em đã là người thua cuộc ngay khi chưa bắt đầu vào trận vì em đã để cảm xúc kiểm soát mình. Chúng ta đã đến với nhau quá vội vã chăng?
Em từng là một cô gái rất kiêu hãnh vì sự xinh đẹp, vô tư không lo nghĩ nhiều bởi cuộc sống đã ưu ái em quá nhiều. Trước anh, em chưa từng rung động với ai dù đã 25. Em là một người rất nóng tính nhưng với anh em đã cố kiềm chế vì anh rất quan trọng với em hơn là cái tôi.
Anh, một kỵ sĩ cô đơn trong cuộc sống đầy bóng tối huyền ảo của mình, anh không cần phải ngạc nhiên nếu lời em nói chính xác vì trực giác mách bảo em ngay từ giây phút anh bắt chuyện làm quen với em. Chúng ta chỉ là những người bạn quen nhau tình cờ qua mạng, thông qua cuộc tìm kiếm người giải tỏa nỗi cô đơn của anh, phải không? Em đã nhận ra rồi, anh quá cô đơn trong cuộc sống đầy ắp thành công mà anh có, anh luôn tìm kiếm những đối tượng không hề biết anh là ai, họ là ai, với mục đích lấp đầy sự trống rỗng bên trong mình. Và em lại là đối tượng đó, là con mồi bị kéo vào mối quan hệ không rõ ràng.
Không may cho một cô gái ngây thơ chưa từng biết tình yêu là gì, yêu một người như thế nào, vì sao gọi đó là tình yêu… Em nhanh chóng lao đầu vào thứ tình cảm mà em cho rằng nó là tình yêu, em tự hỏi em thích anh ở điểm nào? Em không biết, em chỉ cảm nhận được hình như em đã quen anh từ rất lâu. Và em đã để anh dẫn dắt mọi thứ, anh thích thì nói chuyện, không thì lặng im như mất tích.
Khi anh vừa rũ bỏ mối quan hệ cũ kéo dài 7 năm, anh bước ngay đến bên em, và sự dại dột của cảm xúc đã biến em thành trò hề cho anh lúc nào không biết. Em không hề đa nghi về sự tiến tới nhanh chóng của anh, em đã từng hỏi “Có phải em là người thay thế?”, anh nói “không phải” với sự chắc chắn khiến em tin tưởng mù quáng. Em luôn quan tâm anh nhưng anh có vẻ thờ ơ. Từ lúc bắt đầu cho đến kết thúc, em vẫn là người chủ động dâng hiến trái tim ngây thơ của mình cho anh. Anh có thấy em phiền phức?
Em luôn là người sẵn sàng lắng nghe, thông cảm cho sự bận rộn của anh, cho anh khoảng trời tự do của mình, và khiến anh lạc quan hơn trong mọi hoàn cảnh chỉ cần anh gọi là em bắt máy… Chưa từng một ai ngu ngốc như em đúng không? Mọi người bảo em đừng dính vào hắn ta vì sự vô tâm, ích kỷ mà anh mang đến cho em. Thế nhưng em đã bỏ qua lí trí để chọn ở lại cùng anh.
Nhưng rồi chuyện gì đến thì vẫn đến. Một ngày cuối tuần như mọi khi, sự lạnh tanh cả một tuần mách bảo em hỏi thăm anh, em đã làm, vẫn vui vẻ trò chuyện cho đến khi em buộc miệng hỏi một câu “Anh đã bao giờ nghĩ về mối quan hệ giữa hai đứa mình chưa? Anh trả lời vỏn vẹn “Đã từng”. Niềm hạnh phúc trong em bỗng phụt tắt, sự chịu đựng đã đạt đến giới hạn. Em hỏi “Anh quay lại với bạn gái cũ rồi phải không?”, sự vô cảm của anh trả lời “Sao biết hay vậy?” Và em đã suy sụp, từ bỏ mọi thứ mà không hề muốn biết thêm lí do.
Chúng ta đã kết thúc ngay chính giây phút đó. Em đã vượt qua sự tổn thương đó với sự mạnh mẽ của mình. Em sẵn sàng bước tiếp trên hành trình của mình mà không có anh nữa. Nhưng rồi, anh đột nhiên trở lại cuộc sống của em, trả lời tin story của em, em rất ngạc nhiên và tự hỏi “Anh muốn gì nữa đây?”.
Ngay lúc này, em chỉ muốn anh biết, trong cuộc sống của em, em chưa từng đeo mặt nạ với bất kì ai, em luôn sống thật với bản thân mình, em biết em muốn gì và em sẽ không lãng phí thời gian để nó vụt mất. Em luôn phô bày mọi thứ của mình kể cả yếu điểm, em có sợ không? Không, người khác có thể lợi dụng điểm yếu hạ gục em, cũng như anh đã làm đó, nhưng em không sợ, vì yếu điểm của em giúp em mạnh mẽ hơn bất kì ai. Em đã từng suy sụp nhưng em sẽ từ đó mà đứng lên, đối diện với nỗi sợ của mình mà không chạy trốn.
Anh thì khác. Anh đã đeo mặt nạ với em ngay từ lúc đầu, anh ngăn em bước vào thế giới của anh. Và em biết những lúc anh nói lời yêu, em chỉ là người thay thế để giải tỏa nỗi cô đơn cho anh thôi. Anh chưa từng yêu em, chưa từng có một cảm giác gì với em, em đã hiểu rồi.
Đúng sai không còn quan trọng nữa. Anh đừng bận tâm cầu mong sự tha thứ, bởi em đã thứ tha tất cả rồi. Chúc anh tìm được hạnh phúc thật sự.