Bởi người quên nên nơi này mãi đợi

Chủ nhật - 01/08/2021 02:25

Đêm, lại mưa và ký ức lại về. Lặng nghe tiếng thở của thời gian, tiếng kim đồng hồ cứ tí tách trên tường nhà. Ngồi đếm mưa rơi, đếm thương, đếm nhớ, đếm sầu chưa vơi. Chợt nhớ một người xa. Bởi quên, nên nơi này mãi đợi.

***

Đóng cánh cửa phòng, nó vỡ oà nức nở. Những dồn nén bấy lâu nay được dịp tuôn trào. Nó chẳng cần mưa rơi để giấu nước mắt, chẳng đợi nắng lên để nở một nụ cười giả tạo. Nó khóc.

Ừ, thì ai mạnh mẽ mãi được đâu. Ai cũng có những phút giây yếu mềm. Thì nó cũng vậy thôi, một mình bập bênh hoài cho cái số phận bi thương do chính mình lựa chọn. Đôi lúc nó cũng mệt mỏi lắm nhưng không dám than thở cùng ai, bởi ai rồi cũng có cuộc sống cho riêng họ, đâu ai mãi quan tâm đến chuyện của mình.

Biết là yếu đuối để làm gì, cho ai xem nhưng rồi thi thoảng nó lại bắt gặp chính mình đang khóc ở một góc nào đó.  Ngày hắn đi, trái tim nó như ai đó cứa rất sâu, nó chới với giữa câu chuyện đời và chuyện tình. Hắn nhẫn tâm bỏ mặc nó ngụp lặn trong đau thương, khóc cạn nước mắt mà không có chút cảm xúc nào.

Năm tháng trôi qua, vết thương kia vẫn nhức nhối như ngày cũ. Nó không buồn vì những yêu thương, không buồn vì ai đó vô tình nhắc tới tên hắn. Cuộc sống với những lo toan thường nhật buộc nó phải gác lại tất cả quá khứ, dù xấu dù tốt gì thì cũng đã qua.

Chỉ là thi thoảng, nó lại tủi hờn cuộc đời khi nhìn mưa rơi, khi hoàng hôn nhạt nắng. Rồi vết thương cũ, nỗi đau mới gặm nhấm vào trái tim nhỏ bé của nó. Chơi vơi giữa bộn bề đổ nát, nhìn đâu cũng thấy tăm tối. Biết đi về đâu bởi hướng nào cũng quá đỗi chông chênh.

em

Ô cửa sổ, nơi mỗi ngày nó nhìn bình minh lên, hoàng hôn về với những đám mây lưng chừng ngày nắng. Khi bầu trời từ màu xanh chuyển sang màu đỏ. Thi thoảng nó lặng im hàng giờ chỉ để ngắm mưa rơi, để gió rít vào ô cửa lạnh cả tâm hồn một kẻ đang cô đơn. Phố núi bây giờ đã vào mưa, những cơn mưa ngày càng dày hơn, mưa ủ ê kéo dài hàng giờ và nặng hạt. Nghe đâu đó trong tiếng mưa là cả một hành trình dài ta góp nhặt ký ức lẽ ra phải quên.

Mưa luôn làm cho ta buồn, thường là như thế nhưng chẳng phải tại mưa, chỉ tại trong ta luôn ngự trị những nỗi buồn sâu thẳm, chỉ là mưa vô tình ngang qua nỗi buồn mà thôi. Nhìn những giọt mưa nơi lưng chừng trời, rơi nghiêng ngã xuống mái ngói đã phủ màu thời gian. Chợt nhận ra một điều, hoá ra ta không cô đơn, ta vẫn còn có mưa làm bạn.

Tiếng lắc rắc trên mái ngói đã phủ màu rêu, tiếng lộp độp của giọt nước rớt trên những tàu lá chuối phía sau nhà. Mưa đêm nay, có một người trầy trật nhớ. Hoà lẫn trong tiếng mưa, dường như có tiếng nấc nghẹn ngào. Trong trùng điệp nỗi nhớ, nhớ một người đã từng rất thương, một người đã lỡ lời hẹn ước.

Chẳng hò hẹn mà cô đơn và nỗi buồn rủ nhau về thăm phố núi ngày mưa. Ký ức của mối tình xưa cũ ùa về, vẫn như ngày nào, vẫn vẹn nguyên những vết xước. Biết người nơi nào có còn lưu giữ những cơn mưa hoài niệm. Hay đã quên rồi chỉ còn lại ta với phố núi mưa tan.

Nghe tiếng mưa tí tách, sự thinh lặng của màn đêm nó chợt nhận ra nó để để rơi ánh dương của mình, kể từ ngày một người đi mất. Phải những ai từng sống làm người ở lại mới có thể hiểu: cái cảm giác loay hoay trong ngỡ ngàng rồi cố sốc tinh thần, định vị lại những điều là thực tế. 

em_-46

Cảm giác còn thương một người nhưng biết chắc mọi chuyện chẳng thể cứu vãn. Phải những người từng tự đối thoại một mình trong những suy tư không người thấu hiểu, cũng chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Phải như vậy ta mới hiểu tại sao có nhiều người đã bỏ quên ánh dương ngoài cửa sổ.

Rồi bất chợt lại tự hỏi người ta hạnh phúc rồi, bản thân nó có bình yên chưa? Hay mỗi sớm mai vẫn một mình ngắm phố, mỗi đêm về lại chiếc bóng đơn côi. Hay nó vẫn còn đang ngụp lặn với những nỗi đau thương một đời không thể xoá. Người ta giờ đã có nơi để về, có chốn để thương. Người như gió theo mây về nơi viễn xứ, chỉ còn nó nơi đây, ngây dại ôm sầu giữa thênh thang cuộc đời. Để lỡ một mai trên đường đời chẳng gặp lại, vẫn còn đó một chút nhớ thương. Em còn đợi chi một lời hứa vốn dĩ đã nhạt như nắng chiều phai.

Ừ thì đủ nắng hoa sẽ nở, đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy. Hắn nói vậy trước lúc rời đi và hẹn một ngày lời hứa nở hoa, đợi anh...Nó tin, tin hắn rất nhiều để giờ này nó ôm những tổn thương ở lại nơi chôn giấu biết bao lời hứa. Nếu có quay lại cái ngày xưa cũ ấy, ngày hắn hứa sẽ đi tìm nó dù bất kể nơi nào, ngày hắn nói "Đợi anh" đến cùng em đắp xây hạnh phúc. Lúc đó, nó sẽ hỏi hắn “Khi nào anh sẽ đến?”.

Ta cứ mãi chênh vênh trong những đêm giông tố trở mình, những giọt cà phê đắng cứ chơ vơ lạc loài không cảm xúc, những cơn gió hoang vu mãi đưa nhớ thương về phố. Bên ngoài ô cửa kính, vẫn còn đọng lại những giọt mưa, nhưng những giọt nước mắt ngày cũ vẫn còn tồn tại mãi. Miên man một nỗi buồn bất tận.

Đêm, lại mưa và ký ức lại về. Lặng nghe tiếng thở của thời gian, tiếng kim đồng hồ cứ tí tách trên tường nhà. Ngồi đếm mưa rơi, đếm thương, đếm nhớ, đếm sầu chưa vơi. Chợt nhớ một người xa. Bởi quên, nên nơi này mãi đợi.

 

Tác giả: Tuyen Tran - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập103
  • Máy chủ tìm kiếm3
  • Khách viếng thăm100
  • Hôm nay12,248
  • Tháng hiện tại153,507
  • Tổng lượt truy cập9,859,359
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây