Một đứa bạn của tôi bước vào với trên tay là một chiếc bánh kem màu trắng được vẽ trên mặt bánh là những tán cây xanh mát rượi và hàng ghế đá cùng với đó là một dòng chữ "mùa hè kỉ niệm". Cả lớp quay quanh lại liên kết thành một vòng tròn bao quanh cô và chiếc bánh kem, cứ tưởng vòng tròn ấy sẽ quay quanh trục của nó và chẳng bao giờ bị chia cắt ra thành từng mảnh nhỏ.
***
Đa số ai trong chúng ta cũng từng là những cô cậu học trò ngây thơ, đáng yêu với tâm hồn hồn nhiên trong sáng. Trải qua biết bao nhiêu mùa hè nóng bức thì cũng đến ngày chúng ta chia tay mái trường, tạm biệt thầy cô và bạn bè để bước vào ngưỡng cửa của trường Đại học.
Tôi là Minh một anh chàng với đang mê lập trình mong muốn ra trường thật nhanh để có thể có được một mức lương ổn định lo cho gia đình. Mới hồi nào đó, tôi còn bỡ ngỡ trước một ngôi trường xa lạ trong chiếc áo trắng và chiếc quần tây lạ lẫm mà giờ đây nó gần gũi và quen thuộc. Những ngày thi đang đến sát gần tôi, đống đề cương chất thành núi còn lem lem vết viết mực, tôi cảm thấy lo lắng và bắt đầu sợ hãi. Không phải tôi sợ vì mình không học hết đống đề cương kia, không phải tôi sợ điểm kém không đậu vào ngôi trường Đại học mà tôi ngày đêm mơ ước. Mà tôi sợ khi thi xong tôi sẽ xa mái trường vốn dĩ thân quen, tôi sợ không còn được thấy những người lái đò thân yêu ấy, tôi sợ không còn thấy những đứa bạn hay vui đùa cùng tôi nữa.
Những điều tôi càng lo sợ thì nó đến thật nhanh. Ngày mai là tôi sẽ bắt đầu thi học kỳ hai, tôi soạn tập, tài liệu và những dụng cụ cần thiết cho kì thi để gọn gàng và ngăn nắp vào balo, tôi tranh thủ ngủ sớm, mở chiếc điện thoại lên và bấm vào biểu tượng đồng hồ, cài đặt thời gian báo thức, tôi tắt điện thoại và bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Mặc dù tôi đã sẵn sàng với những cái đề có thể dài đến hai ba trang, những dạng đề lạ mà tôi chưa từng gặp nhưng không hiểu sao đêm nay tôi cứ trằn trọc mãi mà chẳng ngủ được. Tôi ngồi dậy và ra tủ lạnh uống một chút nước, tôi liền trở lại chiếc giường thân yêu. Tôi chợp mắt và ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Chiếc đồng hồ reo lên ầm ĩ, tôi thức giấc, tắt nó đi và bước ra khỏi giường. Vệ sinh cá nhân và làm vài động tác thể dục, tôi khoác lên mình bộ đồng phục và vác ngay chiếc balo phi thật nhanh ra khỏi nhà. Kì thì học kỳ hai diễn ra trong một tuần, ngày nào tôi cũng làm được bài, kết quả rất khả quan. Kết thúc một tuần thi mệt mỏi và áp lực, tối thứ bảy tôi quyết định sẽ ngủ một giấc thật lâu đến tận trưa hôm sau mà không cần đồng hồ báo thức. Cái cảm giác mà ngủ an tâm hơn hẵn so với ngày, không sợ phải trễ giờ học hay sợ chiếc chuông báo thức từ điện thoại reo lên.
Một tuần nữa lại trôi qua, ngày mai là thứ hai - một ngày vô cùng đặc biệt đối với tôi và các bạn của tôi, đó là ngày chúng tôi tạm biệt nhau để đi trên con đường mà bản thân lựa chọn. Tôi sợ hôm sau tôi đến trễ nên tôi quyết định thức trắng nguyên đêm, nhưng vào những phút cuối cùng để đồng hồ điểm sáu giờ thì tôi ngủ quên. Đến khi chợt nhận ra thì trễ rồi, tôi vội vàng làm những việc như thường ngày và chạy thật nhanh đến trường.
Trễ ba mươi phút. Tôi nhìn xung quanh trường không thấy lớp tôi đâu, tôi đi lên phòng chúng tôi học hằng ngày thấy cô và các bạn đang ngồi trong tĩnh lặng thì ra cô và cả lớp đang chờ tôi đến để bắt đầu những giây phút tạm biệt. Một đứa bạn của tôi bước vào với trên tay là một chiếc bánh kem màu trắng được vẽ trên mặt bánh là những tán cây xanh mát rượi và hàng ghế đá cùng với đó là một dòng chữ "mùa hè kỉ niệm". Cả lớp quay quanh lại liên kết thành một vòng tròn bao quanh cô và chiếc bánh kem, cứ tưởng vòng tròn ấy sẽ quay quanh trục của nó và chẳng bao giờ bị chia cắt ra thành từng mảnh nhỏ.
Đốt hết ba mươi tám ngọn nến trên chiếc bánh lên tượng trưng cho ba mươi tám thành viên trong lớp chúng tôi, lần lượt từng người gửi lời cảm ơn vì công lao dạy dỗ của cô, gửi lời xin lỗi vì đôi lúc ngỗ nghịch làm cô buồn. Chúng tôi cô thổi nến, cô đứng im đó và nước mắt bắt đầu rơi, cô không thổi nến mà cô dặn dò chúng tôi như cô muốn kéo dài thêm thời gian ở cùng nhau.
- Các em nghe cô dặn, chỉ còn vài phút nữa thôi chúng ta sẽ chia tay nhau, từ người thân quen trở nên xa lạ. Nên cô chỉ muốn dặn dò các em một số điều. Thứ nhất, dù muốn hay không các em cũng phải cố gắng, nỗ lực cho kì thi THPT Quốc Gia để vào được ngôi trường Đại học mà các em mơ ước. Thứ hai, cô muốn dù là khi các em có đi đâu, có làm gì, có là ai đi chăng nữa các em cũng phải là sống thật tốt và biết yêu thương bản thân của mình. Nếu có dịp hoặc rảnh rỗi các em cứ về nhà cô chơi, cô luôn sẵn sàng mở rộng cửa chào đón các em đến chơi.
Nghe những lời cô dặn dò mà hai nước mắt cứ rơi nhưng suối chảy, cái cảm giác lúc ấy khó tả vô cùng. Cô cũng chèm nhèm nước mắt và rơi vào một khoảng lặng, cái không gian căn phòng học yên tĩnh như nhường chỗ cho chúng tôi chia tay nhau. Cây phượng ngoài sân nở ra những bông hoa đỏ rực như làm cho không khí chia tay bớt đi sự buồn bã. Trở lại với hiện thực sau thời gian rơi vào khoảng lặng cô thổi nến trên chiếc bánh kem, ba mươi tám ngọn nến đỏ rực dần dần bị dập tắt.
Ngọn nến tắt như kết thúc một hành trình dài, kết thức những ngày được ngồi nghe thầy cô giảng bài, kết thúc những ngày giải một bài toán mãi chưa xong, kết thúc những ngày trằn trọc, khổ sở học những mốc thời gian lịch sử dài ngoằng và khó nhớ. Kết thúc những ngày được vui đùa cùng bạn bè và khép lại những câu chuyện chúng tôi kể nhau nghe mỗi ngày tưởng chừng không hồi kết.
Mùa hè ấy là một mùa hè mà tôi cảm thấy vô cùng đặc biệt, một mùa hè kỉ niệm. Tối nào tôi cũng mở chiếc điện thoại ra lướt đọc lại những dòng tin nhắn cũ, xem các bức ảnh mà cả lớp chụp chung rồi mít ướt như một đứa trẻ. Nhưng dần tôi gác lại việc đó và bắt đầu cho con đường mình chọn, tôi luôn để cho bản thân tôi là một phiên bản tốt nhất và sống thật tốt, như những lời người lái đò thân yêu từng dặn dò trong hai hàng nước mắt.