Đôi khi từ bỏ những lựa chọn bản thân cho rằng là sai lại vô tình khiến bản thân đánh mất đi những cơ hội quý giá. Nhưng vũ trụ vốn vận hành theo cách như vậy, trải qua những sai lầm mới nhận thấy giá trị của những thành công, trải qua muôn vạn điều bản thân không mong đợi mới biết quý trọng những thứ đã từng.
***
Có phải bạn đã từng mông lung khi nghĩ về những quyết định bản thân sẽ, sắp và đã đưa ra. Đôi lần né tránh sự thừa nhận việc bản thân đã mắc phải những sai lầm to lớn, điều duy nhất sót lại sau những lần như vậy… là tiếp tục đối diện với thực tại rằng bản thân phải vũng chải vượt qua và không thể nào quay đầu lại.
Giữa con đường một chiều thênh thang, hai bên là bờ cát hằng hà cây số. Cát cứ cuộn xoáy giữa cuộc đời đang luân chuyển đảo điên không ngừng, cát đâu có quyền đứng yên tại một vị trí, đường một chiều cũng đâu có quyền tự tạo hướng ngược lại cho riêng mình… và quyết định lại càng không.
Đôi khi từ bỏ những lựa chọn bản thân cho rằng là sai lại vô tình khiến bản thân đánh mất đi những cơ hội quý giá. Nhưng vũ trụ vốn vận hành theo cách như vậy, trải qua những sai lầm mới nhận thấy giá trị của những thành công, trải qua muôn vạn điều bản thân không mong đợi mới biết quý trọng những thứ đã từng.
Giọt nắng của những ngày mưa, cơn mưa trong những ngày đầy nắng đều là những điều không ai có thể phủ nhận mức độ quan trọng. Từ đó mới thấy cho dù bản thân mình là ai, chỉ cần đúng thời điểm thì sẽ có những lúc ta vô cùng toả sáng. Dù bạn là hừng đông hay hoàng hôn… trong mắt kẻ si tình, bạn vẫn trở thành một bài thơ bất hữu.
Quá trình tập làm người trưởng thành đôi khi khiến tâm trí trầy xước đến rỉ máu, chi chít trong tâm can là lằng ngang dọc của những va vấp đầu đời. Ngoài trời hôm nay lại có những áng mây đen bao trùm bầu không khí u tịch, gió mang hương ẩm mốc của đoá hồng leo bên bệ cửa sổ xông đều khắp căn gác nhỏ. Nằm rút mình trong chăn, co ro gặm nhấm những điều bản thân chưa từng được học, nuối tiếc những sai lầm và trong đầu hiện hữu muôn chuyện “giá như…”. Ai trong đời cũng phải một mình học cách trở thành người lớn, lần đầu biết yêu đương ai lại muốn chuyện tình thương bị lung lay, vụt tắt. Nhưng vốn dĩ, điều ta muốn lại không dĩ nhiên phải tồn tại, chuyện tình cảm vốn không thuộc về một phía, bóng trong tay đôi khi còn vụt bay mất. Chuyện trong tim người, bóp chặt mấy cũng mờ phai…
Đời huyên náo, ta chọn yên bình nghĩa là chấp nhận một mình cam chịu những dằn vặt phải trải qua. Can trường đối diện và giải quyết tất cả, bản thân phải học cách thứ tha cho người và cả cho những gì thuộc về ta. Những ngọn cỏ, ngọn hoa sau cơn mưa dập vùi tơi tả, hoặc là mạnh mẽ vươn lên, hoặc là cam chịu bị vùi nát tan tành. Con đường ta đi, sao tránh khỏi những thị phi của cuộc đời lấn lướt, những điều bản thân thậm chí còn không hề biết lại bị gắn mác lên chính mình. Giận cuộc đời không tiếc thương bao nỗ lực, cố gắng… giận bầu trời, sau nắng lại đổ mưa.
Ở thời điểm, trên tay lúc nào cũng là phương tiện liên lạc không dây. Không trả lời tin nhắn cũng chính là cách để trả lời. Vài chuyện không nói rõ ra có lẽ là cách tốt nhất để khước từ những điều bản thân không thích, giống như một ân huệ mang tên “lạnh lùng” để kẻ kia còn tìm đường thoát nạn. Giữa thời đại ai cũng bộn bề trên mạng xã hội, than vãn muôn nỗi cô đơn thì tìm được chân ái cho mình là điều hoàn toàn không khó, chỉ khó ở một nỗi… chân ái phải đúng như kỳ vọng của mình.
Trước khi biến mình thành kẻ mặn chát ở biển khơi, nước cũng từng ngọt ngào vun vén mọi miền trù phú. Nhưng có lẽ, trải qua những chuyện không ai hiểu thấu nên nước cũng nhạt nhoà rồi mặc kệ thân mình hoà vào lòng biển. Nước không nói, vì lòng sâu của đại dương mấy ai được thấu… nước không màu, vì những điều nước biết đã quá đỗi bi thương.
Để hình thành một thói quen, người ta mất ít nhất 66 ngày lặp đi lặp lại việc đó một cách có trật tự. Bên cạnh một người, thời gian đấy chỉ là lý thuyết viễn vông. Bởi cạnh người ta thương, dù một khắc trôi qua cũng vấn vương khôn lường. Quen một người rất dễ, xa một người cũng dễ… nhưng quên một người, cần cả một đời gượng ép, ép bản thân thôi nghĩ ngợi về những chuyện đã qua, ép bản thân phải cười khi gặp lại người cũ, ép những ký ức đã cũ không được sụp đổ trong tâm can làm dày thêm tấm bụi mờ đục. Chuyện không vui dù cố gắng chôn vùi… một ngày buồn tủi, lại hiện về như trước mặt mà thôi…