Xin đừng hỏi em rằng điều gì ở anh khiến em đau lòng nhất. Bởi cho đến tận bây giờ, từng câu nói, ánh mắt, nụ cười , đến cả việc nhìn anh thôi cũng đủ để làm tim em đau đến nghẹn lời. Chẳng có gì níu giữ hai chúng ta, ngoài những kỉ niệm chỉ còn em nhớ, chuyện của chúng ta, vốn dĩ đã chẳng có cả bắt đầu.
***
Thật kì lạ là khi hoài niệm, con người ta lại luôn nhớ về những kỉ niệm buồn đầu tiên. Cũng như người ta thường ấn tượng với cái man mác buồn của mùa đông hơn là ánh nắng gắt gỏng của mùa hạ. Ai biết được, bởi đã buồn thì lại dễ khắc sâu, đã khắc rồi lại chẳng thể xóa nổi. Em chẳng thể nào xóa nổi những kí ức về anh, như chẳng thể nào xóa đi mùa đông trong trái tim của Hà Nội. Trên từng giọt nắng của Hà Nội có anh, trên từng ngọn cỏ lau trắng ngần có anh, trên từng khúc nhạc du dương đang quyện vào ánh hoàng hôn ấm áp cũng có anh... Nỗi nhớ anh da diết trong từng khe hở của cảm xúc, anh có hay?
Đã ngàn lần em tự hận mình không đủ yếu đuối để từ bỏ tất cả mà nói lời yêu anh, cũng không đủ can đảm để nhìn anh ở bên một người khác, chỉ biết đem hình bóng anh gieo vào lòng cùa mùa đông đang tới, để mà nhớ mà thương. Tựa như phím dương cầm bị nhốt trong bản khóa nhạc, em giam cầm mình vào trong nỗi cô đơn, không thể nhớ cũng không thể quên, vì yêu mà em ngại bước tới, đâu thể giống như dòng chảy vô tình của thời gian cứ thế đi mãi.
Ngày hôm ấy, chỉ dám nhìn bóng lưng anh từ đằng xa, với một chiếc lá vàng rơi vu vơ trên sân trường, chỉ một chút thoáng qua thôi cũng đủ để em nhớ mãi. Anh đứng đó mà chẳng hay có một người vẫn lặng lẽ nhìn anh từ góc khuất của ô cửa sổ. Mùa đông lướt qua vai anh đáp xuống tim em những thổn thức của mối tình đầu. Dù đã cố gắng em vẫn không thể ngăn được tim em lại rung lên một nhịp khi thấy anh. Ngày hôm ấy chỉ nhìn anh thôi cũng đủ để em mỉm cười. Ta cười với nhau trong sắc vàng đằm thắm. Ta nhìn nhau trong âm vang của tiếng mưa khúc khích.
Ta bước cùng nhau trong màu trắng của hoa lau đang trải dài đến chân trời, ngỡ như chẳng có điểm kết thúc, trong một đông ngỡ lạnh giá nhưng lại ấm áp đến khôn cùng, em tự gieo vào lòng mình những ấm áp không có thật đấy. Đông này cũng giống đông xưa, em không có anh. Đông này khác đông xưa em không còn mỉm cười khi anh đến mà thay vào đó là những giọt nước mắt âm thầm rơi. Bởi giờ đây em đã biết buồn vì một người mãi mãi chẳng bao giờ thuộc về em. Ngày hôm ấy cứ ngỡ nhặt được một ngọn gió là đã có được cả mùa đông. Chúng ta đã lướt qua nhau như thế, bỏ lại đằng sau cả một khoảng trời sôi nổi và nồng nhiêt, ấm áp và sâu lắng, cay đắng và đớn đau...
Ngày hôm nay, mùa đông cũng lướt theo bước chân của em, mang theo cái lạnh đến cùng cực, từng giọt nắng đã thôi vô tư nhảy múa trên những ngọn gió đang len lỏi qua từng góc phố quen thuộc. Em cảm nhận được mùa đông đang chảy qua kẽ tay. Em chẳng thể nào buộc được mùa đông thôi đừng trôi chảy, cũng như em chẳng thể nào bắt thời gian dừng lại ở giây phút anh đang ở bên cạnh em, lắng nghe em cười. Biết làm sao khi thứ em sợ nhất lại là cảm xúc của chính mình. Em sợ rằng anh sẽ biết em yêu anh đến nhường nào. Em sợ rằng anh sẽ biết đã hơn một lần em khóc vì anh. Thứ em yêu thương nhất là những kí ức bên anh cũng là thứ em sợ nhất.
Những kí ức về anh như một con dao bào mòn đi sức sống trong em, như một chiếc cối xay nghiền nát tim em, và dù đã cố em cũng không thể nào ngăn được mình thôi không thổn thức, mà càng thổn thức lại càng đau càng đớn. Có lẽ, cứ vô tư như mùa đông có thể tốt hơn chăng? Em dành cho anh một ngăn kéo trong trái tim em, nửa khóa nửa đóng bởi em vẫn chưa đủ can đảm để có thể xóa mờ đi những hình ảnh ấy. Em chấp nhận làm kẻ ăn mày quá khứ mà níu giữ những kí ức về anh- những kí ức của mùa đông ngọt ngào và sâu lắng. Nhưng cho đến cuối cùng em vẫn phải từ bỏ anh, từ bỏ tất cả những ngọt ngào hay đắng cay, niềm thương hay nỗi nhớ, thanh xuân hay hiện tại.
Em từ bỏ tất cả những gì tồn tại giữa chúng ta, nói cho cùng cũng chỉ là từ bỏ một khoảng trống và một tình yêu đơn phương chưa bao giờ được trân trọng. Chúng ta như mùa thu và mùa đông, một bên đến thì bên còn lại đi mất. Chúng ta chỉ gặp nhau trong giây phút ngắn ngủi của khúc giao mùa, cứ ngỡ là định mệnh nhưng hóa ra lại là nghiệt duyên. Không được ở bên nhau cớ sao còn gặp nhau? Thà rằng cách nhau một mùa hạ, chẳng thương chẳng nhớ chỉ là hai bóng hình không quen không biết. Như thế cũng đã chẳng có đớn đau...
Ngày hôm nay, khi dáng đông đang trở mình để chuẩn bị khoác chiếc áo lạnh giá lên vạn vật và lên cả tâm hồn em, em tạm biệt anh – tình yêu của em. Trên con đường anh đi vốn dĩ ngay từ đầu đã không có chỗ cho bước chân của em. Tương lai của anh là công danh sự nghiệp, là ánh dương ấm áp và rực rỡ. Tương lai của em là sắc vàng trầm lặng và u buồn. Em bên anh mùa đông vẫn lạnh. Em xa anh mùa đông bỗng hóa nốt trầm, không lạnh không vui. Vì xa anh mùa nào cũng là mùa đông.