Thông tin liên hệ
- 036.686.3943
- admin@nguoicodonvn2008.info
***
Ngày đó có một cô gái nói thích bằng lăng, thì có một chàng trai vì cô gái đó mà đem lòng yêu luôn cả mùa hè. Tình đầu đẹp và mỏng manh như cánh bằng lăng đầu mùa. Tình đầu ngây thơ, trong sáng của thời cắp sách đến trường. Thương đó, thích đó, nhưng chưa cất thành lời đã vội tan như cánh bằng lăng trước gió.
Hôm nay, nhìn những cánh bằng lăng nhuộm tím góc phố, lòng tôi lại bồi hồi như cô gái năm ấy, lần đầu nghe lời thì thầm của anh. Mùa hè đến, nỗii nhớ lại ùa về, vẹn nguyên như thưở ban đầu.
Mùa hè đến mang theo bao thương nhớ trong tôi. Mùa hè làm lòng con người ta nôn nao lạ thường. Với tôi mùa hè, là những nổi niềm khó tả. Tôi vốn dĩ rất yêu bằng lăng, yêu cái màu tím thơ ngây thủy chung. Nhưng chẳng biết từ khi nào, cứ mỗi lần hè đến, bằng lăng rộ, lòng tôi lại bâng quơ về những chuyện xa xăm, về mối tình ngày ấy.
Một chuyện tình buồn, một chuyện tình của cái thưở vô tư hồn nhiên. Trong sáng đến độ để bây giờ trải qua biết bao mùa bằng lăng. Mà lòng tôi vẫn còn ngây ngất.
Anh và tôi lớn lên tại một vùng quê nghèo. Anh lớn hơn tôi một tuổi. Chúng tôi quen biết nhau, chơi chung với nhau trong nhóm bạn. Anh cao ráo, làn da trắng và nụ cười hiền hậu. Lần đầu gặp anh, nụ cười kia đã đánh cắp trái tim tôi.Trái tim nhỏ bé rung lên vì ánh mắt ai kia. Tôi bắt đầu để ý anh từ những ngày đó.
Quê tôi, là vùng ngoại ô của thành phố. Nhớ ngày đó chúng tôi muốn vào thành phố chơi là phải đạp xe hết nữa giờ đồng hồ.Vậy mà suốt những năm tháng đó, anh luôn đèo tôi trên chiếc xe đạp cũ kĩ. Nhiều lần ngập ngừng tôi hỏi anh “Anh có mệt không?” Anh nhẹ nhàng đáp “Như vậy mãi vẫn được”. Ngồi sau anh, nhưng tôi vẫn cảm nhận được nụ cười ấy lại sáng lên. Tôi e thẹn, im lặng nép vào lưng anh. Rồi một giọng hát nhẹ nhàng ấm áp vang lên suốt cả chặng đường. Nhịp điệu bài hát du dương, đưa tôi lạc vào thế giới mộng mơ. Nơi bắt đầu của những câu chuyện cổ tích. Chỉ có anh và tôi.
Những ngày tháng sau đó vẫn bình yên như vậy đấy. Anh vẫn dõi theo tôi trong từng khoảnh khắc. Tôi còn nhớ như in năm tôi lớp 10, anh lớp 11. Hai đứa học chung trường nhưng lại khác buổi. Thế là tôi và anh ít có thời gian tụ tập cùng bạn bè, thời gian gặp nhau càng thưa dần.
Hiếm hoi lắm là những lần chúng tôi nhìn thấy nhau trên đường đi học về. Tôi về còn anh lại đến lớp. Nhưng anh vẫn theo dõi tôi suốt thời gian đó. Một thời gian dài, tôi cảm thấy như có ai đó theo dõi mình. Thì ra là anh. Những buổi chiều lớp tôi học thể dục. Suốt buổi học, trên sân vắng vẻ nhưng dường như tôi vẫn cảm nhận ánh mắt đó. Lúc vô tình nhìn về phía lớp anh, anh đứng đó từ bao giờ, ánh mắt ấm áp nhìn tôi, tôi ngại ngùng quay đi giấu gương mặt đã ửng hồng. Chỉ cần một ánh mắt cơn say theo cả đời.
Tôi và anh cùng đi qua những năm tháng tuổi học trò bình yên như vậy đấy. Chẳng ai nói với người kia là mình thích người ta, chỉ trong ánh mắt luôn luôn có nhau. Lũ bạn tôi ai cũng tủm tỉm cười khi chúng tôi luôn là một cặp song hành cùng nhau. Anh vẫn bên tôi, lặng lẽ, chân thành. Anh dành cho tôi những cử chỉ quan tâm nhẹ nhàng. Tôi như nàng lọ lem bước ra từ câu chuyện cổ tích vậy. Anh quan tâm, chia sẻ, động viên an ủi tôi, trong những lúc tôi thấy mình lạc lõng. Nhẹ nhàng như cánh bằng lăng tím biếc, trở mình khi hạ về.
Và rồi, chẳng có bình yên nào là mãi mãi. Mùa hè năm ấy, có lẽ là mùa hè chất chứa nhiều nổi trong thời thanh xuân của tôi. Mọi người thường nói, mùa hè là mùa của chia ly, của ly biệt. Tôi lúc đó không tin điều ấy. Chỉ là tạm xa nhau thôi mà, rồi hè qua thu sang chúng ta lại gặp nhau. Ấy vậy mà mùa hè năm đó, là mùa của chia ly là thật. Mùa hè, năm anh tạm biệt ngôi trường cấp 3. Cũng là năm tôi và anh cũng xa nhau.
Hè đến, mang anh rời xa tôi, anh đi bỏ lại mình tôi bơ vơ giữa mùa hè. Bóng lưng dài bước khỏi thanh xuân của tôi, để lại dưới cành bằng lăng tím ngắt cô bé với đôi mắt đỏ hoe. Màu tím thủy chung ngày đó đâu rồi, sao giờ tôi nghe lòng mình chênh vênh quá. Anh đi, chẳng một lí do, chẳng một lời nói. Âm thầm, lặng lẽ.
Rồi anh vào Đại học. Thế là tôi biệt tin anh từ đó. Chẳng còn ai nhìn thấy có cô bé cùng anh trên chiếc xe đạp ngày đó. Anh đi để lại cho tôi một nổi buồn da diết. Tôi luôn hỏi, tại sao như vậy. Tại sao lại rời xa.
Một mùa hoa nữa lại về. Trái tim tôi lại thổn thức. Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh anh đứng nhìn tôi trước cửa lớp lại hiện lên rõ mồn một. Dường như nó đã khắc sâu vào tâm trí tôi. Nếu thời gian quay trở lại, ngủ một giấc thật sâu, rồi mở mắt vẫn là hình ảnh một chàng trai đang ngắm nhìn cô bé trên sân trường thì thật tuyệt biết bao.
Thế nhưng, thời gian lại lạnh lùng đến đáng sợ. Đến nỗi yêu thương hóa mong manh. Thanh xuân thì như cơn gió thoảng. Bàng hoàng nhận ra mình đã đánh mất cả tuổi trẻ, cả một bầu trời. Chỉ vì sự nhút nhát. Nếu ngày đó tôi đến bên và hỏi anh lý do. Tôi đủ dũng cảm thể hiện tình cảm của mình, thì liệu rằng chàng trai năm đó có bước cùng mình trong những năm tháng của sau này hay không. Liệu rằng anh có rời xa tôi như bây giờ không.
Người ta ví thanh xuân như một cơn mưa rào, mà ai cũng muốn đẵm mình trong cơn mưa ấy lần nữa.Tôi cũng vậy. Tôi muốn cùng anh trở về những năm tháng thanh xuân tươi đẹp. Có cô gái yêu anh bằng tình yêu đầu e ấp, thẹn thùng nhưng da diết và mãnh liệt.
Thanh xuân là vậy đó. Tình yêu xuất hiện bất chợt, không màu mè, không phô trương. Chỉ cần hai ánh mắt chạm nhau, và trong ánh mắt đó có nhau. Để đêm về thao thức, nhớ nhung, mong nhìn thấy nhau. Thế là yêu. Và rồi đến bất chợt thì ra đi cũng chóng vánh, im lặng. Không lời chia tay, không lí do. Khi ánh mắt đó không còn người kia nữa thì dù hàng vạn lí do cũng trở nên vô nghĩa.
Tuổi trẻ là tiếc nuối. Đúng vậy, những suy nghĩ hời hợt, những hành động vô tư. Vô tình ta lạc mất nhau. Nhưng vẫn thầm cảm ơn anh, đã đến bên tôi. Đã cho tôi một khoảng thời gian yên bình. Đã để lại trong một khoảng thanh xuân của tôi những kỉ niệm thật đẹp.
Người ta nói chàng trai năm 17 tuổi sẽ chẳng thể cùng mình đi đến cuối đoạn đường. Nhưng với tôi, chàng trai ấy xuất hiện năm tôi 17 tuổi đã là một đoạn đường chẳng thể nào quên. Tạm biệt cánh bằng lăng năm ấy, tạm biệt chàng trai năm đó.
Tác giả: Hoa bỉ ngạn - blogradio.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn