Người đã cũ rồi mà lòng vẫn còn thương
Thứ năm - 05/09/2019 01:45
Hai ta rồi sẽ lại đến đúng điểm hẹn của riêng mình, em sẽ lại gặp người em thương đến đau lòng sót dạ, anh cũng tương phùng với một nửa yêu thương. Chỉ là nơi xa xôi ấy ta chẳng còn cùng nhau hiện diện nữa, sẽ chỉ còn là bến lỡ trong nhau, xem nhau như ký ức thiêng liêng những ngay yếu đuối.
***
Những ngày hè chan chứa nắng như muốn hong khô đi những nỗi nhớ thương xưa cũ. Em đến như tia nắng chói chang nhất đánh thức anh khỏi những bộn bề mộng mị còn mới tinh. Em cứ hồn nhiên như nắng sau mưa, chói chang như mặt trời ban trưa khiến người ta chẳng thể nào thấu hiểu, cả nụ cười trong trẻo của em cũng đôi lần khiến người ta ngộ nhận trong tim, nhưng sao em giỏi giấu diếm. Anh cũng trải qua quá nhiều đau thương vụn vỡ, những mảnh vụn nơi anh chẳng còn mảnh nào được gọi với cái tên mỹ miều là hy vọng.
Vì chẳng thể thương em khi trái tim còn đong đầy vẹn nguyên nên chẳng đủ dũng cảm ôm chặt em vào lòng, vì chẳng thể yêu em như tháng ngày còn xưa cũ nên chẳng đủ mạnh mẽ siết chặt tay em, rồi kéo em ra thoát ra khỏi những muộn phiền hàng đêm giấu kín. Ừ thì, em chẳng bao giờ nói ra một câu về "người cũ còn thương" kể cả khi anh gặng hỏi, nhưng đối diện anh mà mắt em lại ẩn chứa bóng hình ai đó khác. Người đã cũ rồi mà vẫn còn thương thì thật đau lòng phải không em?
Sài Gòn rộng lớn là thế, sao lại chẳng có con ngõ nào chứa nổi những kẻ cô đơn, như anh và như em vẫn còn mải miết lang thang trên đại lộ kí ức chưa nguôi. Đau đớn lắm, sao ta không lỡ vứt bỏ? Anh vẫn thường hay nhâm nhi một cốc espresso không đường đắng ngắt, chẳng phải anh là một người sành điệu thích vị đắng chát nơi đầu lưỡi của thứ cà phê Ý sang chảnh ấy.
Em biết không, khi người ta buồn thì người ta thường gây tổn thương đến bản thân cho vơi đi nỗi đau trong lòng, có lẽ anh thích vị đắng cà phê cũng vì thế, nhưng làm sao vơi được cả một bầu trời đắng ngắt trong tim. Anh nghe mãi một bản tình ca buồn du dương quen thuộc rồi gieo mình trong nỗi nhớ cơn "mưa đầu mùa" đôi lần rơi, anh ước ao.
Em thì vẫn mải miết gặm nhấm nỗi buồn mênh mông còn sót lại hôm qua, dẫu có rong chơi hết tháng ngày thì trong em vẫn toàn là nỗi nhớ nhung da diết, dẫu có cười nói yên vui thì tim em vẫn chất đầy hờn ghen "vô phép". Ta gặp nhau khi cả hai cô đơn nhất, nhưng hình như dòng đời quá vội vã kéo hai ta gần nhau, còn quá sớm để dũng cảm nắm lấy tay nhau mắc kệ những đau thương còn vẹn nguyên hình hài. Mà có khi lại là quá trễ, ta lỡ hẹn với nhau trong một ngày xuân đầy nắng, ta chẳng thể một lần trở thành nỗi nhớ da diết trong nhau, chỉ là mong manh một chút.
Vậy đành thôi em ơi, ta tựa vào nhau trong thoáng chốc con tim yếu mềm, dành đêm nay để khóc cạn nước mắt rồi thay nhau giấu những nỗi niềm tang thương màu quá khứ. Anh mang giọt lệ em về cuối trời chôn dấu đi cho khỏi bận lòng thêm nữa. Em giúp anh giữ gìn những yêu thương ít ỏi mà bao năm trời anh dầy công góp nhặt, anh chẳng phiền đâu nếu em mang nó vun bón cho con tim hao gầy chờ đợi cho một ngày yêu khác. Anh gửi em lòng tin về những điều kì diệu mà anh chẳng còn mảy may dùng tới nữa, cả ước mơ hạnh phúc lứa đôi của ngây thơ anh còn gói gém cất giữ nơi tim.
Hai ta rồi sẽ lại đến đúng điểm hẹn của riêng mình, em sẽ lại gặp người em thương đến đau lòng sót dạ, anh cũng tương phùng với một nửa yêu thương. Chỉ là nơi xa xôi ấy ta chẳng còn cùng nhau hiện diện nữa, sẽ chỉ còn là bến lỡ trong nhau, xem nhau như ký ức thiêng liêng những ngay yếu đuối. Cả em và anh sẽ chỉ còn là những nổi nhớ mong manh.
Tác giả: Cỏ - blogradio.vn