Thông tin liên hệ
- 036.686.3943
- admin@nguoicodonvn2008.info
Anh ở trong tim em suốt mười mấy năm đó xem như đã trả đủ hết cho em rồi, vậy em có còn nợ anh gì nữa không? Nếu không còn có nghĩa là mình hết duyên rồi đó, lương duyên hay như thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Em đã từng yêu anh đến quên mất cả bản thân mình. Em đau lòng như vậy cũng đủ rồi. Cho nên, nếu còn có kiếp sau, chúng ta đừng bên nhau nữa có được không?
***
Đêm nay, em lại mơ thấy anh. Bất chợt những đoạn ký ức cũ kĩ hiện về trong trí nhớ, gọn gàng và ngăn nắp đến chính em cũng phải giật mình.
Mười bốn năm trước, anh là người rời bỏ em.
Mười năm sau đó, em lại là người rời bỏ anh.
Em đã từng nghĩ rằng tình cảm kéo dài mười mấy năm đó sẽ cùng em đi đến hết cuộc đời này. Em cứ nghĩ anh sẽ là bạn đời nhưng hóa ra chỉ là bạn đường. Những câu nói cứ văng vẳng bên tai em:
"Mẹ anh nói để dành cho em một xấp vải, để mai mốt em may áo dài”, "Sau này, tiền lương của anh đem về cho em một phần, cho mẹ một phần, anh chỉ lấy một ít đủ xài thôi”, "Năm nay mà mình cưới, chắc đãi tiệc cũng phải đến bảy tám chục mâm”...Trí nhớ của em như một cuộn phim, cứ tua đi tua lại mãi như thế. Em tự hỏi chính mình, tại sao lại buông tay?
Lần đầu tiên chia tay, em vật vã khóc lóc, tìm mọi cách để anh quay lại. Em giả vờ say, giả vờ nhắn tin nhầm vào máy anh để mong nói với anh được đôi ba câu. Em theo dõi mọi hoạt động của anh từ việc kết bạn đến việc anh đã yêu những ai. Chính xác là em đã đợi anh 8 năm.
Cuối cùng em cũng đợi được. Chúng ta lại ở bên canh nhau một lần nữa. Nhưng điều em không ngờ đó chính là càng ở bên nhau lâu em lại càng muốn buông tay. Em đã phí hoài 8 năm thanh xuân để chờ đợi một người, nhưng sao em thấy mông lung quá.
Anh nói anh yêu em nhưng mỗi lần xảy ra chuyện anh lại im lặng và biến mất vài ngày, sau đó anh lại tìm em và xem như không có gì hết. Anh có biết mỗi lần anh im lặng như vậy là mỗi lần thất vọng trong em lại tăng thêm một chút. Em thua rồi, thất vọng trong em đã đủ nhiều để em can đảm rời xa anh.
Lần thứ hai chia tay, có lẽ anh đã nghĩ em sẽ đứng đó đợi anh thêm một lần nữa, có lẽ anh nghĩ em chỉ là giận hờn vài ngày lại thôi và có lẽ anh nghĩ anh sẽ không mất em. Nhưng anh sai rồi. Lần này, cho dù em có nhớ anh đến thế nào cũng sẽ không tìm anh nữa. Em bảo “Mọi chuyện cứ tùy duyên. Anh lại hỏi em “Duyên giữa người với người níu giữ bằng gì đây?".
Anh biết không, ngày nhắn cho anh những dòng tin cuối cùng đó, em đã trốn trong toilet và khóc nấc lên. Khoảnh khắc đó, em biết đây sẽ là lần cuối em khóc vì anh như vậy. Em mệt rồi, em khóc cho anh quá nhiều rồi, sau này em chỉ khóc cho em thôi. Và cũng chính trong khoảnh khắc đó em nhận ra em đã chẳng còn muốn yêu thêm một ai nữa.
Em từng rất sợ hôn nhân, sợ trách nhiệm gánh vác một gia đình, sợ phải đối mặt với những phân định như “Nhà anh hay nhà em”. Vậy mà, yêu anh, em đã từng hơn một lần nghĩ về tương lai có anh, có chúng ta, có một gia đình nhỏ.
Anh biết không, em đã tự vẽ cho mình một giấc mơ, ở nơi đó em được cuộn tròn mình trong vòng tay anh và ngủ một giấc thật ngon, mặc kệ hết tất cả của cuộc đời này.
Em đã từng mơ, mỗi sáng được đánh thức bằng một nụ hôn nhẹ lên trán, mỗi chiều tan làm liền thấy anh đứng đợi rồi nói “Chúng mình về nhà thôi” và mỗi bữa cơm tối em dọn bàn, anh nấu ăn. Chúng ta sẽ có những cuối tuần bình yên bên nhau cùng xem phim và có thể là cùng nhau uống rượu nói về từng chút, từng chút của cuộc sống.
Giấc mơ của em, anh của em, tình yêu của em tưởng chừng như đã nắm chặt được, vậy mà bỗng chốc trôi qua kẽ tay. Từng chút một rơi xuống rồi hòa vào biển cát của cuộc đời. Chúng ta mất nhau rồi.
Em và anh rồi sẽ ổn sau những thương tổn đã gây ra cho nhau. Cuộc sống này vẫn tiếp diễn dù mất đi một người. Chúng ta đã yêu và cũng đã chuẩn bị cho những ngày tháng không còn nhau nữa. Chúng ta biết rằng mình sẽ đau đấy nhưng vẫn chọn cô đơn thay vì bên cạnh nhau.
Em đã nghĩ rất nhiều về duyên phận giữa chúng ta, những tưởng là lương duyên được định sẵn chẳng thể ngờ không phải. Có lẽ do kiếp trước chúng ta còn nợ nhau nên kiếp này phải tìm nhau đòi lại món nợ cũ.
Anh ở trong tim em suốt mười mấy năm đó xem như đã trả đủ hết cho em rồi, vậy em có còn nợ anh gì nữa không? Nếu không còn có nghĩa là mình hết duyên rồi đó, lương duyên hay như thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Em đã từng yêu anh đến quên mất cả bản thân mình. Em đau lòng như vậy cũng đủ rồi. Cho nên, nếu còn có kiếp sau, chúng ta đừng bên nhau nữa có được không?
“Nguyện kiếp lai sinh không gặp gỡ
Mạnh bà thang, xóa một giấc mộng sầu
Bỉ ngạn hoa ngàn đời không thấy lá
Ta và người nguyện muôn kiếp lìa xa.”
Tác giả: Song Tử - blogradio.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn