Blog Radio 698: Cùng nhau đi qua giông bão nhưng không thể bên nhau trọn đời
Thứ bảy - 27/03/2021 00:21
Bạn thân mến. Người ta có thể yêu nhau đậm sâu với quãng thời gian dài được đo bằng năm tháng. Nhưng chẳng ai có thể chắc chắn người mình từng yêu say đắm đến vậy có thể bên mình suốt cuộc đời. Buông tay hay níu giữa một mối quan hệ đã phai nhạt? Phải mất bao lâu để quên một người để bước về phía trước? Trong Blog Radio của tuần này, mời bạn lắng nghe truyện ngắn.
Chúng ta không bên nhau nữa (Mih Key)
Chia tay liệu có là điều buồn nhất, tình yêu bốn năm, bỗng dưng người ta nói với bạn “Ừ thì, em khác gì người thân của anh đâu?”. Người thân, chứ không phải người yêu ư?
Chúng tôi cãi nhau, tôi nhận được cuộc gọi từ quán rượu chỗ anh ấy làm.
Anh ấy say mèm, lảm nhảm bên tai tôi những điều mà dường như anh ấy đã luyện tập hàng nghìn lần vậy, trôi chảy và lưu loát, nhưng đủ làm tim tôi nhói đau. Thì ra, con tim đã có câu trả lời, hết yêu chính là hết yêu thôi.
“Anh thực sự rất cố gắng rồi, cố gắng tìm lại cảm giác yêu đương nồng cháy như chúng ta đã từng, nhưng anh không cảm thấy nhớ, không cảm thấy ghen tuông. Anh vẫn ghét việc làm cô gái anh từng yêu tổn thương. Anh rất ghét bản thân mình, khi trái tim biết rõ, giờ anh chỉ có trách nhiệm và tình thương đối với em thôi”.
Bờ vai tôi run run, khẽ vuốt mái tóc đen nhánh, mềm mại. Nhìn những bức ảnh chúng tôi chụp chung ở trên tường, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt ánh đầy niềm vui lấp lánh. Còn bây giờ, ánh mắt đã chẳng còn được trong veo như thế nữa.
Mấy ngày không liên lạc, tôi cứ nghĩ là bình thường, nhưng hình như, có gì đó đã đổi thay. Những tin nhắn chào buổi sáng, chúc ngủ ngon thưa dần. Chúng tôi không quấn quýt như những ngày đầu nữa.
Tình thương ư? Thật buồn cười, người cùng bạn đi qua giông bão, lại không phải người nắm tay bạn đi tới cuối con đường.
Tôi vẫn pha cốc nước chanh đường để trên bàn, nếu nửa đêm anh có tỉnh dậy, có khát nước thì uống. Chậm rãi lau qua người cho anh, thay bộ quần áo ngủ, đắp chăn. Thuần thục như hàng nghìn lần, chỉ là lần này, tôi làm rất chậm.
Một đêm trằn trọc không ngủ được, mắt tôi cứ mở to nhìn lên trần nhà, rồi lại lôi điện thoại ra.
1 giờ 11 sáng.
2 giờ 22 sáng.
3 giờ 33 sáng, vẫn không ngủ được.
Và vẫn không có một giọt nước mắt nào rơi, kỳ lạ. Không buồn, cũng không vui.
Sáng ngủ dậy với đôi mắt lờ đờ, tôi trang điểm thật đậm, kẻ mắt đen, son môi màu đỏ rượu, tôi có thói quen là nếu khi nào rất buồn, tôi sẽ trang điểm thật đẹp và ngầu, để không ai biết rằng tôi đang buồn.
Anh, 9 giờ sáng đón tôi đi ăn sáng.
Tôi không bỏ tay vào túi áo anh như mọi khi, anh cũng chẳng buồn hỏi vì sao, có lẽ là chẳng bận tâm những điều bé xíu như thế.
Tôi vẫn tỏ ra như không có chuyện gì. Tôi ăn hết bát phở của mình, lại còn cố ý gắp hết thịt từ bát anh sang bát tôi. Anh không nói gì, chỉ cười cười trước sự trẻ con của tôi.
“Sợ ai ăn hết của em hả? Mà hôm nay có chuyện gì buồn à? Nên mới ăn nhiều như vậy?”.
Tôi không trả lời, cúi gằm mặt ăn vội ăn vàng nhưng tuyệt nhiên không cảm thấy ngon miệng chút nào.
Tôi đề nghị, anh và tôi đi uống cà phê ở cái quán mà lần đầu chúng tôi gặp nhau. Tôi nhìn xa xăm ra phía cửa sổ, cảm giác nghẹn nghẹn ở cổ, và rồi tôi thực sự òa khóc khi anh lên tiếng order cốc cà phê mà tôi vẫn uống.
Anh sững sờ nhìn tôi, chân tay luống cuống.
“Em sao thế?”.
“Bốn năm bên nhau, em cứ nghĩ... cứ nghĩ, chúng ta sẽ đi bên nhau mãi mãi. Không nghĩ tới ngày, thì ra là khi, em ở bên cạnh anh, chúng ta chẳng còn điều gì để nói. Hoặc giả như, chẳng muốn chia sẻ cho đối phương những điều bé nhỏ trong cuộc sống.
Em đã suy nghĩ rất nhiều rồi. Ở bên cạnh một người khi tình yêu không còn, chỉ vì, là thương người ta, là sợ đánh mất khoảng thời gian bốn năm đã mất công xây dựng, để làm gì? Anh, có cảm thấy hạnh phúc không? Hay chỉ là sự ngột ngạt và chán chường”.
Hết thật rồi. Tình cảm của chúng tôi, cuối cùng chỉ như mây thoảng gió bay.
“Anh xin lỗi”.
Giọng anh trầm mặc, rất rất trầm.
“Anh có lỗi gì đâu? Chẳng ai trong chúng ta có lỗi cả. Chỉ là, hết yêu thôi mà. Thứ khó đoán nhất trên thế giới này, anh biết là gì không? Là cảm xúc của con người. Đến rồi đi bất chợt”.
“Em còn yêu anh không? Nếu còn, anh sẽ cố gắng cân bằng lại cảm xúc, chỉ cần cho anh chút thời gian. Anh đã từng hứa là sẽ không làm tổn thương em”.
Tôi nhìn vẻ luống cuống của anh, tim chợt nhói đau.
“Không quan trọng anh ạ. Người ta sẽ cố gắng để giữ tình yêu với một người, chứ không ai cố gắng để yêu một người. Em sẽ không nói là em rất buồn, em chỉ mong anh sẽ hạnh phúc”.
Cảm giác buồn nhất là khi nào bạn biết không? Là khi bạn nghe một bản nhạc vui, mà nước mắt lại tuôn rơi, vì cứ ngỡ đây là một bản nhạc rất, rất buồn. Bước trên con phố vắng tanh, với chiếc tai nghe vang lên một bản nhạc, cảm giác trống rỗng không nói lên lời.
Khi phải từ bỏ người đi cùng bạn bao tháng năm bốc đồng của tuổi niên thiếu, người cho bạn mượn bờ vai mỗi khi bạn yếu đuối, người giúp cho bạn trở nên tự tin và hòa đồng hơn. Không đơn giản là thích đơn thuần, là sự gắn bó, là sự quen thuộc.
Nỗi đau giờ mới phát huy tác dụng của nó. Nước mắt cũng chẳng làm nhạt nhòa đi nỗi đau này. Tôi buồn lắm chứ, người mình yêu bỗng dưng hết yêu, bỗng dưng anh ấy cảm thấy nhàm chán trong mối quan hệ.
Điều buồn cười nhất trên cái quả đất này, là bạn mất bao công sức để xây đắp một mối quan hệ với một người, để rồi cuối cùng kết quả, là trở thành người lạ ư?
Yêu bao lâu không quan trọng, quan trọng là kết quả vẫn là chia tay.
Người yêu cũ có người yêu mới, chẳng biết nên vui hay nên buồn. Chỉ cần nghĩ những điều anh ấy đã từng làm với tôi, giờ lại làm với một cô gái khác. Có lẽ là nỗi buồn nhiều hơn.
Từng có hai năm đầu, tôi sợ mất anh ấy một cách dữ dội. Chúng tôi cãi nhau vài lần vì tôi cứ muốn kiểm tra điện thoại của anh ấy. Tôi biết thế là không nên, có lẽ đó là một phần lý do khiến anh ấy cảm thấy ngột ngạt quá. Thời gian càng lâu, sự nhàm chán và khó chịu tích tụ càng nhiều phải không? Anh ấy từng là cả một khoảng trời của tôi, giờ thì chẳng còn nữa.
Ai rồi cũng có những con đường riêng, đôi khi người đó chỉ ở bên mình quãng thời gian đó, để bản thân học cách bước đi một mình sau này.
Bạn thân tôi chạy xồng xộc vào nhà tôi, nó ném cái thiệp cưới trên bàn.
“Này mày xem, chia tay mày có hai tháng, đã có người yêu mới, rồi tám tháng sau đã cưới rồi này”.
Tôi chỉ cười khẩy, tay vẫn liên tục gấp quần áo vào va li, cứ như đó không phải là chuyện của mình vậy.
“Mày hâm à? Có khi ông ấy cắm sừng mày từ lúc hai người chưa chia tay ấy”.
“Mày biết gì không? Anh ấy không có cắm sừng tao hay gì. Chúng tao đã hết lòng vì nhau trong suốt bốn năm rồi, thế là đủ. Không ai sai, mày ép một người không yêu mình bên cạnh mình thì có là điều đúng đắn không? Sau mối quan hệ, ông ấy có yêu ai là quyền của ông ấy. Ai cũng cần quên một chút của quá khứ, để nhường chút chỗ cho hiện tại và tương lai chứ?”
Tôi xếp quà anh ấy từng tặng tôi và những bức ảnh cũ vào một cái hộp nhỏ, tôi vẫn trân trọng nó và muốn nó luôn là ký ức vui vẻ mà tôi đã từng có.
Hỏi tôi có đau không ư? Hỏi tôi tại sao anh ấy lại có bạn gái nhanh tới vậy ư? Anh ấy không cần thời gian quên một tình yêu sâu đậm như tôi ư?
Thực ra, mỗi người sẽ có cách bước qua nỗi buồn của quá khứ khác nhau. Ai buồn hơn ai, ai yêu nhiều hơn ư? Tất cả chẳng có gì quan trọng, bởi vì thời điểm đó, chúng tôi đã yêu nhau một cách nồng nhiệt, và hiện tại thì không.
Ngồi ở phòng chờ để lên máy bay, ngày anh cưới, là ngày tôi đi sang một đất nước mới, thật buồn cười. Từng thề non hẹn biển, từng hứa sẽ cho nhau hạnh phúc cả đời.
Tôi lôi điện thoại, nhắn một cái tin “Chúc anh một đời hạnh phúc, chỉ là em vẫn muốn nhắn cái tin này. Cảm ơn anh đã dạy em cách yêu một người là như thế nào và cách buông tay đúng lúc khi họ không hạnh phúc. Nếu sau này có gặp lại nhau trên đường, em vẫn có thể chào anh một câu chứ?”. Tôi nhấn gửi, tắt mắt, rút sim.
Tôi muốn gửi tin nhắn đó cho anh để bản thân thôi tơ tưởng về những thứ đã qua, để cảm thấy nhẹ lòng hơn. Nhìn về phía máy bay cất cánh, bỗng dưng tôi lại khóc òa lên, như một đứa trẻ. Học yêu rồi học quên. “Một ngày nắng lên tràn đầy hy vọng, nhưng em chợt nhận ra, chúng ta không còn bên nhau nữa! Thật buồn phải không anh?”.
Tác giả: Mih Key
Giọng đọc: Bạch Dương, Thắng Leo
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Hương Giang