Vì khi ấy tớ và cậu được ở gần nhau hơn, hiểu nhau hơn và nó để lại dấu ấn rất riêng về mỗi lần chúng tớ ngồi với nhau. Đó sẽ luôn là những điều khiến tớ mỉm cười mỗi khi nhớ lại. Giờ mưa nhiều hơn, trời cũng dần lạnh hơn, nhưng khi bên cậu, trái tim tớ luôn cảm thấy ấm áp vô cùng.
***
Ơ! Mưa rồi kìa!
“Bạn ơi đi từ từ cho tui đi ké ô với"
“Nhanh lên nha, trễ 30 giây là chờ xe sau 30 phút đó.”
Một chiều mưa tháng 11, đông về, từng cơn gió lạnh thổi qua người. Những giọt mưa tinh nghịch lách tách rơi, không khí cũng dần dịu đi. Ánh nắng chói chang, gắt gỏng những ngày qua đã nhòa dần, nhường chỗ cho cái lạnh se se những tháng cuối năm. Đi bên cậu ra trạm xe bus, tớ chợt nhận ra đã gần 3 tháng kể từ ngày tớ với cậu được tự hào bước chân vào ngôi trường mơ ước, cũng là kể từ ngày hai đứa bắt đầu đi chung ô, cùng ra về, cùng chờ xe bus. Nhanh quá ha.
Đón chúng tớ vẫn là chiếc xe quen thuộc ấy. Bước lên xe, chẳng suy nghĩ gì nhiều, tớ bước đến chỗ ngồi quen thuộc, có lẽ là lần nào đi cùng nhau tớ cũng chọn vị trí ấy. Một đứa hay mơ mộng và thích ngắm nhìn thế giới như tớ lúc nào cũng chọn ngồi gần của sổ, cậu thì chọn ngồi cạnh tớ - một cảm giác thật thân quen và thoải mái. Tớ thích được nói chuyện, tâm sự tỉ tê đủ điều, vậy nên bắt được người “cùng tần số” như cậu quả là một điều thú vị. Chúng tớ thì thầm kể nhau nghe những niềm vui, hạnh phúc, nỗi buồn, lo lắng và cả những áp lực ở môi trường mới. Có những tiếng cười khúc khích, những suy tư, đôi lúc cũng có những giọt nước mắt. Cảm xúc mỗi lần lên xe đều khác nhau, những mẩu chuyện vô tri cũng khác nhau, nhưng tớ cảm nhận được sự ấm áp, cảm thông, thấu hiểu cậu dành cho tớ luôn như vậy. Những câu chuyện ngắn chẳng mang ý nghĩa gì quá sâu xa, nó vẫn là những giây phút đáng mong đợi với tớ. Vì khi ấy tớ và cậu được ở gần nhau hơn, hiểu nhau hơn và nó để lại dấu ấn rất riêng về mỗi lần chúng tớ ngồi với nhau. Đó sẽ luôn là những điều khiến tớ mỉm cười mỗi khi nhớ lại. Giờ mưa nhiều hơn, trời cũng dần lạnh hơn, nhưng khi bên cậu, trái tim tớ luôn cảm thấy ấm áp vô cùng.
Thời gian 30 phút trên xe thật ngắn ngủi, thế nên tớ càng trân trọng khoảng thời gian ấy hơn. Có thể xe bus trường Đôn đông đúc, chen chúc, vội vã, nhưng với tớ, chỉ cần có cậu, những khoảnh khắc ấy trở nên bình yên đến lạ. Gần 3 tháng bên nhau, mọi thứ thật tươi đẹp, nhẹ nhàng và ấm áp, và tớ mong trong hành trình 3 năm sắp tới cũng như vậy. Cảm ơn cậu, người bạn dễ thương, vì đã xuất hiện trong những tháng năm cuối cùng trong thời học sinh của tớ.
Cũng đến lúc cậu phải xuống trạm rồi. Dù biết mai sẽ lại gặp nhau trên những chuyến xe, vậy mà tớ có chút luyến tiếc không nỡ. Chỉ muốn được ngồi bên cậu mãi thôi. Qua ô cửa sổ, cậu nhìn lên tớ. Vẫy tay chào. Cười.
Chầm chậm. Xe từ từ chuyển bánh. Cậu đi rồi. Ngoài trời, mưa vẫn rơi…