Miệng cười nhưng không thể giấu nỗi buồn trong ánh mắt
Thứ ba - 08/11/2022 23:11
Bạn thân mến! Phải chăng những lời ngọt ngào nhất người ta chỉ được nghe lúc còn yêu đương hò hẹn? Đến khi kết hôn rồi thì ngọt ngào đến mấy cũng tan thành mây. Chẳng dám mong nghe được một lời ngọt ngào âu yếm, chỉ cần một câu hỏi han quan tâm chân thành thôi cũng trở thành của hiếm. Thay vào đó là những lời cộc cần, trách móc, dằn vặt từ nửa kia. Có những người bị giam trong chiếc lồng đẹp đẽ mang tên hôn nhân, người ngoài nhìn vào thấy đáng ngưỡng mộ lắm. Chỉ có người ở trong cái lồng ấy mới biết đến cảm giác miệng mỉm cười nhưng nước mắt chảy ngược vào trong là thế nào.
Trong Radio tình yêu của tuần này, mời bạn lắng nghe bài viết được gửi từ JessyĐào.
Hôm nay thứ 7, cô và anh đi dự tiệc cưới người anh họ phía gia đình ngoại của anh. Cô được nghỉ làm và cố tình dậy sớm đi mua óc heo về chưng, vừa bổ dưỡng vừa là món anh thích.
- Hôm nay anh về sớm không? Em đi chợ mua óc heo nấu này.
- No no, trưa nay đi gặp khách hàng rồi.
Thế là cô đành phải làm rồi cứ để sẵn khi nào anh về thì ăn.
Lo dọn dẹp nhà cửa, mang áo anh ra ủi để tối đi tiệc cưới, cũng mãi tới 3 giờ chiều.
Cô quay sang chăm sóc da và trang điểm nhẹ để tươi tắn hơn, chứ ra tiệm trang điểm lại tốn kém. 5 giờ chiều anh về, câu đầu tiên anh nói: "Đánh son phát cái mặt nhìn gớm”. Cô thấy buồn, mất 2 tiếng chăm chút, cũng có gì lòe loẹt đâu, chỉ mong được tươi tắn xíu, vừa tôn trọng chủ bữa tiệc vừa không để anh mất mặt nếu mình quá xuề xoà, như bao lần dự tiệc cùng bạn bè, anh chị, mọi người vẫn bảo xinh mà.
Cô hâm lại óc heo cho anh ăn rồi đi tắm và thay đồ, anh nhìn với ánh mắt dè bỉu:
- Đừng nói mặc bộ này đi đám cưới nha.
Cô nói:
- Đâu có, còn về nhà anh để anh tắm gội, thay đồ và lấy thiệp cưới nữa mà, em mặc bộ này để tiện di chuyển.
Hôm nay cô mặc váy jean dài đi tiệc, cứ mãi lo làm việc, cô không đủ thời gian đi mua ngoài shop giá cao, nên cô đặt hàng online giảm giá, vì thế mà cái váy hơi chật, cũng không còn thời gian để đổi lại, vậy là cô phải nhịn ăn trưa và chiều để đỡ chật hơn. Về nhà anh, bụng lại đói cồn cào, cô vừa đùa vừa than cho quên đói:
- Ây da, đói bụng quá.
Anh chỉ tay vào mặt cô nói:
- Kêu đói lần thứ 3 rồi nghen, đói hoài.
Cô vừa cười vừa trả lời:
- Thì đói em nói đói chứ hông lẽ nói no.
Tự dưng anh quát lên, ánh mắt sắc lẹm làm cô giật mình:
- Đói thì tự đi kiếm cái gì nhét vào mồm chứ nói rồi tôi làm được gì?
Mất mấy giây lấy lại bình tĩnh, cô đưa anh chiếc áo rồi im lặng quay đi, không nói gì thêm. Cũng đã bao nhiêu lần rồi, cô thật sự bị ám ảnh ánh mắt và thái độ đó. Lúc thì chê đồ cô xấu giữa nơi công cộng: "Mặc không ra thể thống gì". Lúc thì quát mắng cô trước mặt bạn bè anh em. Dường như lần nào cũng vì tôn trọng anh, vì giữ thể diện cho anh mà cô vẫn bỏ qua, tươi cười để không làm mất không khí. Nhưng trong lòng thì buồn chứ, có bao giờ anh dẫn cô đi mua cái quần, cái áo, cây son. Có bao giờ anh ủng hộ, động viên hay không vừa mắt thì góp ý để cho cô sự tự tin. Khi bên cạnh anh, cô không tìm được sự tự tin nữa, không cảm thấy được bảo vệ nữa. Phải chăng 6 năm quen nhau là quá dài đủ để anh bỏ quên và xem thường cô như vậy.
Suốt hành trình đó, cô không hề nghĩ cho bản thân, chịu thiệt mọi thứ vẫn lo cho anh tốt mọi thứ. Sắp đi tiệc rồi, cô phải cười, để che đi sự tủi thân của mình. Phải vui để gặp họ hàng anh sẽ không bị đánh giá không tốt. Ngồi sau xe, cô chỉ biết im lặng, tay bám chặt yên xe để không bị ngã. Từng ngón tay cũng run lên bần bật để cố nén cho giọt nước mắt không rơi, lỡ nhoè đi lớp trang điểm. Vốn dĩ, không phải cô khóc vì thái độ hay chỉ một câu nói lần này của anh, mà khóc cho cả những lần trước đó. Tự hỏi rằng sao mình có thể bỏ qua nhiều lần như vậy, sao có thể chấp nhận thái độ xem thường mình đến vậy…
Bỡi lẽ tình yêu mà cô dành cho anh không phải bốc đồng như tuổi trẻ ngày xưa nữa, đó là sự tôn trọng anh như một người chồng, muốn vun đắp cho một gia đình thật sự, không phải chỉ là thương cho vui, cho gọi là có người yêu. Vậy mà sao bao lần rồi, anh không hề thay đổi, đã tâm sự với anh nhiều lần rồi sao anh không hiểu được. Vậy cô có quan trọng với anh không? Anh thương cô thật lòng và muốn chăm sóc, lo lắng, bảo vệ như gia đình, hay chỉ là chinh phục và sở hữu. Cố ngước lên cao như đang ngắm các toà cao tầng, để nước mắt không rơi xuống và né tránh ánh mắt người đi đường, một người tốt tính và thật lòng như cô sao lại phải gặp những hoàn cảnh này.
Đến tiệc rồi, sảnh được bày trí toàn hoa tươi, sân khấu lung linh màu của nến, bánh kem, rượu và hoa, hình ảnh cô dâu chú rể đẹp quá, làm cô lại chạnh lòng nữa rồi! Ngồi bên cạnh anh nhưng nhạt lắm, dường như hai người không quen biết, mọi người đều là họ hàng phía ngoại của anh mà cô chưa từng gặp nên cũng không thể bắt chuyện, mà tâm trạng của cô cũng không cho phép cô đủ tự tin để bắt chuyện, điều duy nhất cô có thể làm, là nở nụ cười, ra vẻ lắng nghe và gật đầu như cố hoà nhập vào câu chuyện của mọi người, để mình không phải là đối tượng làm mất không khí của buổi tiệc.
Suốt buổi tiệc hôm đó, cô như một diễn viên vậy, phải vui vẻ, xinh đẹp, kiêu hãnh. Hơn 2 tiếng thôi mà tưởng chừng 2 tháng vậy. Trước đó hai tuần cô đã hồi hợp chờ được đi dự tiệc, lo suy nghĩ xem mình mặc đồ gì vì tủ đồ của cô cũng chẳng có gì đặc sắc, mặc gì để anh không chê, không thái độ này nọ, phải đi đôi giày nào, rồi lịch trình hôm đó ra sao cho hợp lý để có một ngày thật vui vẻ, hạnh phúc, định là sau khi đi tiệc về sẽ rủ anh cùng đi quán ốc quen, ăn là phụ mà tâm sự và chia sẻ là nhiều để vơi bớt đi những áp lực công việc thường nhật. Vậy mà mọi chuyện lại trái ngược hoàn toàn, chuyện mà cô chưa từng nghĩ tới.
Cuối cùng cũng được về, mưa vẫn lất phất, trong lớp khẩu trang, cô được xả vai, được khóc rồi, chờ gì nữa, nước mắt trực trào, mọi thứ đã nhòe đi. Anh thì vừa chạy vừa gọi cho anh em, bạn bè ở tiệc để báo tình hình đường kẹt xe, để chọn đường khác. Anh gọi hết người này tới người kia. Cô vẫn khóc trong im lặng, không phát thành tiếng, cô biết rằng anh có thể tôn trọng, ga lăng, bảo vệ tất cả mọi người, riêng cô thì không...
Sài Gòn về đêm thật đẹp, ánh đèn chen nhau sáng giữa những căn nhà hòa cùng ánh đèn đường, dòng người đông đúc dưới hạt mưa lất phất bay, ngồi sau xe người cô thương nhưng lại thấy mình lạc lõng vô chừng, nước mắt cũng trong vô thức mà rơi. Cô biết rằng những năm tháng sau này, có lẽ không nên kỳ vọng vào tình yêu, càng không thể kỳ vọng người đã nói thương mình phải quan tâm, bảo vệ mình; có lẽ điều cô cần làm sau hôm nay là mạnh mẽ lên, mạnh mẽ chính trong tâm thức của mình, không khóc nữa, không tủi thân nữa. Dẫu miệng có cười bao nhiêu nhưng ánh mắt không thể giấu được nổi buồn, tâm can của một người con gái, của cả một đoạn đường dài thanh xuân không nên đặt vào một người không biết trân trọng.
Tác giả: Jessy Đào
Giọng đọc: Hà Diễm
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Hương Giang