Hết thương còn vương nỗi nhớ
Thứ ba - 13/10/2020 00:07
“Có bao người đi qua thương nhớ mà quên được nhau?”. Người ta vẫn hỏi nhau như vậy sau khi đi một mối tình. Dù biết rõ sau này mình sẽ trở thành cô dâu, trở thành chú rể, nhưng lại không bước cùng nhau trong một lễ đường.
Dù chúng ta có thương ai đi nữa vẫn sẽ luôn mong người kia hạnh phúc đúng không anh? (Nhiên)
***
Em và anh đi qua nửa mùa thương nhớ, nửa mùa còn lại đã dang dở từ lúc nào. Có đôi lúc em lại nhớ anh, lại mong anh có người thương anh chân thành và ấm áp. Em hứa em cũng vậy, em cũng sẽ đi cùng một ai đó chân thành mà yêu thương em.
Chúng ta đã mượn nhau nửa đoạn đường đời nhưng lại không thể cùng nhau bước tiếp. Em đã từng nuối tiếc, nuối tiếc những ngày đã qua, những mùa lá thu rơi xào xạc chúng ta đã từng cùng nhau đi qua những năm tháng nơi đất khách quê người.
Mùa thu đầu tiên chúng ta gặp nhau, lá thu cũng đẹp hơn, trời thu cũng xanh hơn. Suốt những năm tháng đó, vấp ngã chúng ta tựa vào nhau, san sẻ và yêu thương nhau. Tuổi trẻ đó em có khát khao, có hoài bão, có sóng gió và tuổi trẻ có cả anh.
Anh đi qua đời em như lá thu xào xạc rơi. Tích tắc, tích tắc rồi biến mất. Chúng ta có giận nhau không, có hờn trách nhau không khi mà phí hoài những năm tháng ấy chỉ để đổi lại hai con đường ngược chiều nhau.
Chúng ta có bao giờ tiếc cho nhau không, có tổn thương không, tổn thương về một đoạn đường đẹp nhưng vì ương bướng đã bỏ lại đằng sau.
Người ta vẫn bảo cuộc chia tay nào cũng bởi vì cái lý do muôn thuở “Chúng ta không hợp nhau”. Người ta lại bảo đó chỉ là ngụy biện, không hợp nhau mà lại bắt đầu, không hợp nhau lại có chừng ấy thời gian bên nhau.
Không, không một ai ngụy biện cho những yêu thương chân thành, chúng ta đã từng hợp nhau, chúng ta đã từng hiểu nhau nhưng là chúng ta của thời điểm đó.
Với em và anh là của năm tháng đã qua, em và anh của bây giờ đã rẻ sang hai hướng khác, càng ngày càng xa nhau, càng ngày càng mất hút khỏi tầm mắt nhau.
Em có còn thương anh không? Anh có còn thương em không? Năm tháng qua đi, chúng ta của bây giờ cách chúng ta của những ngày xưa ấy, xa đến nỗi vươn tay ra mà khắc khoải chới với, xa đến nỗi chẳng có cách nào với tới nhau, với tới những kỉ niệm đẹp đẽ đã từng là của nhau.
Chúng ta không cãi nhau, không phản bội, không ghét nhau nhưng cứ thế nhạt dần rồi xa nhau. Chúng ta còn thương nhau không. Em có thể trả lời với anh là em có, em thương anh, thương người đi cùng em những năm tháng đẹp đẽ ấy.
Em thương anh chân thành, là thương anh người đã cùng em đi qua năm tháng thanh xuân, vậy mà nói hai từ tiếp tục, bản thân em cũng hoài nghi liệu mình có làm được.
Buông tay nhau, anh lại đi con đường của anh, em cũng vậy. Tương lai xa xăm kia, sẽ có người đợi anh ỏ nơi lễ đường. Tương lai xa xăm kia, sẽ có người nhẹ nhàng nắm lấy tay em.
Em cũng không chắc liệu người ta có nắm tay em hay không, liệu người ta có phải là bến đỗ cuối cùng của em không. Nhưng dẫu tương lai có ai đó buông tay em một lần nữa thì em vẫn cố gắng sống thật tốt với bản thân mình.
Dù ở là thời điểm nào đó trong cuộc đời, dù là em năm mười tám tuổi hay là em năm hai mươi tám tuổi, dù là em của hôm qua hay hôm nay đều sẽ học cách trân trọng chân thành của một người.
Mong anh cũng thật hạnh phúc như em vậy, dù là cùng ai, dù là ở đâu, dù tại thời điểm nào hãy yêu thương người bên cạnh anh, anh nhé.
Người đã từng thương à, chúng ta chia tay rồi. Và dù anh có thương ai đi nữa, dù em có thương ai đi nữa. Chúng ta của những năm tháng đó hay chúng ta của bây giờ, em tin chúng ta sẽ luôn trân trọng nhau như thế, sẽ luôn mong người kia hạnh phúc đúng không anh?
Những tưởng sẽ đau đớn nhưng rồi cũng bình yên (Magic)
Đã lâu rồi chúng ta không còn những cuộc trò chuyện thâu đêm suốt sáng, lâu rồi không còn nhìn vào mắt nhau nói những câu bông đùa, đã lâu em không còn thấy bản thân mình như vậy. Giờ ngồi đối diện với nhau, em thấy lòng mình bình yên, không còn giận, không còn quặn thắt, không còn day dứt.
Em nghĩ rằng đã đến lúc để anh bước ra khỏi những suy nghĩ trong em. Em đã buồn bã, đã khóc, đã vùi mình theo những nỗi buồn suốt nhiều tháng năm dài. Đã từng nặng nề và không biết thế nào là buông bỏ. Cuộc sống tự lập quá nhiều mệt mỏi, có lẽ nhờ vậy dần tập cho em hiểu buông bỏ là như thế nào và dần em cũng đã buông bỏ được anh.
Mỗi người qua nhiều năm tháng sẽ có nhiều thay đổi và em cho rằng thay đổi đó là điều hiển nhiên. Chúng ta sau nhiều năm, sẽ là dần quên đi những điều trong kí ức, không còn mang khư khư giữ lấy nó bên mình mà cất nó vào sâu trong ngày cũ.
Nhiều lúc em thấy anh thoáng qua giữa dòng người qua lại, mỉm cười khi thấy anh vẫn ổn. Nhiều lúc em nghe thấy tin tức gì đó về anh, mọi sự đều thuận lợi, thuận lợi là tốt rồi.
Nhiều năm về trước, lần đầu em xem “You are an apple of my eyes” trong phân cảnh cuối cùng em đã nghĩ nhân vật nam chính hẳn vẫn còn day dứt với nỗi lòng chính mình. Lúc đó em cũng xót xa. Nhưng giờ em đã đủ lớn để hiểu rằng anh ấy thực sự cảm thấy có thể buông rồi. Anh ấy thực sự vui khi cô ấy tìm được người thương yêu, thực sự mong muốn thấy cô ấy được hạnh phúc.
Giá mà em hiểu ra sớm hơn thế nào là hạnh phúc khi thấy người mình thương yêu hạnh phúc. Giá mà em hiểu ra sớm hơn vì sao anh luôn nói em em cố chấp.
Một chiều mùa thu dịu dàng, chúng ta vô tình gặp lại nhau, anh lặng lẽ bước theo em trên con đường cũ, ánh nắng hắt bóng anh trải dài trước mặt con đường phía trước. Em ngoảnh mặt lại thấy anh lặng người, có chút bần thần.
“Bọn mình cà phê đi anh”.
Trong không gian vắng lặng, ngồi trước mặt em giờ đây là một người đàn ông đã trưởng thành lên rất nhiều, giữa chúng ta giờ đây không phải những câu chuyện như ngày trước, thay vào đó là những chia sẻ về những điều giản đơn trong cuộc sống.
Em không còn là cô bé nhanh nhảu, vụng về ngày xưa mà đã trở nên điềm tĩnh. Anh không còn nhìn em với ánh mắt tinh nghịch, ấm áp nữa. Lúc đó em hiểu trong mỗi chúng ta, thời gian đã khiến mọi giận hờn, trách cứ trong quá khứ trở nên đẹp đẽ, đơn giản và dễ chịu hơn rất nhiều.
“Chúng ta đã không nói chuyện rất lâu rồi nhỉ?”
“Chắc cũng đã vài năm, em không rõ nữa”
“Em thấy anh đi đằng sau, em hơi ngạc nhiên”.
“Thực ra là khi anh thấy em, anh luôn đi sau cho đến khi em về nhà an toàn, cũng chẳng để làm gì cả, chỉ là trong tiềm thức nó như vậy thôi. Em cũng đừng quá để tâm”.
Nếu là em của nhiều năm trước sau khi chúng ta chia tay, em có lẽ sẽ thổn thức và mong chờ một cơ hội quay về, nhưng bây giờ thì không. Em thôi thắc mắc. Chúng ta cứ như vậy, bình tâm như vậy, sống một cuộc sống bình an và lặng lẽ nhìn nhau sống hạnh phúc như thế.
Có thể sau câu chuyện hôm nay, rồi lại sẽ vài năm nữa chúng ta mới lại nói chuyện cùng nhau nhưng không sao cả, như thế này đã vui rồi.
Chúng ta thực sự đã trưởng thành hơn, không còn cố chấp với những hoài niệm cũ, không day dứt.
“Anh mong em tìm được người thương mình, chỉ cần họ thương mình thôi em cuộc sống nó sẽ bình an hơn nhiều”.
“Em cũng mong anh dù có nhiều khó khăn, nhưng cứ bình an như vậy”.
“Để anh đưa em về”.
Chiều mùa thu, nắng vừa tắt, ánh đèn đường vội vàng thay thế. Chúng ta đi song song bên cạnh nhau, anh không còn đi sau em, không còn lặng lẽ. Chúng ta có lẽ đã trưởng thành để đi qua những day dứt, giận hờn và tiếc nuối để chấp nhận một sự thật, có những khoảng trống giữa hai người đã từng yêu tưởng sẽ vô cùng đau đớn nhưng rồi một ngày cũng bình yên đến lạ lùng.
“Anh về đi”.
Giọng đọc: Thu Hiền
Sản xuất: Thanh Lam
Thiết kế: Hương Giang