Thông tin liên hệ
- 036.686.3943
- admin@nguoicodonvn2008.info
Đừng đổ lỗi người rời đi mà hãy học cách thứ tha và vỗ về cõi lòng đang ngày càng già cõi sau mỗi lần tiễn một chuyện tình rời đi.
***
Em sống cuộc đời hoa dại thì đừng mong ai đó nhẹ tay với mình. Bởi từ lâu người ta đã bảo sức sống của hoa dại mãnh liệt lắm, tìm cách tiêu diệt mấy lần mà có được đâu. Em cho rằng nếu bản thân đủ lung linh giữa muôn trùng cỏ lá là đời sẽ thiên vị cho em bớt mưa gió bụi đường? Cũng không, đời chả nhún nhường ai khi thân ta là cỏ lá, bởi khái niệm được sinh ra khi ta đã trải qua quá nhiều những bài học của cuộc sống, nếu đời cho em an yên em sẽ không thể tạc dạ ghi lòng những bài học trong cuộc sống.
Em chọn là cá thì đừng mộng tưởng về bầu trời, nhân sinh vốn vô thường thì trách sao được những việc đến rồi đi, được và mất. Có mất đi em mới nhận ra bản thân mình chưa từng trân trọng, có mất đi em mới thấy mình từng may mắn có được và hạnh phúc đến nhường nào.
Cuộc đời cá quanh năm là sông hồ và bể chậu, làm bạn với em là bãi rêu, tản đá nên em mộng về trời cao thì không ai trách em cả. Chỉ là, có những mong muốn dù em cố gắng như thế nào đi nữa cũng chẳng thể nào đạt được, em có quyền mơ mộng nhưng tuyệt nhiên em không cho phép mình đau lòng. Thử hỏi, em có chấp nhận cả đời ôm trọn một thứ viển vông vào lòng rồi vì nó mà đau lòng, xót dạ?
Đôi khi yêu thương đến với ta dạy ta cách nhún nhường, hết thương thì can trường từ bỏ, bởi tình cảm không phải một mối hàn khi đã đứt ra thì dễ dàng hàn nối. Trái tim của hai người nằm ở hai con đường lúc song song, khi giao nhau vài nhịp nên đâu tránh khỏi những khoảnh khắc yếu lòng mà từ bỏ hay rời đi. Thứ ta níu giữ không phải là cảm giác tiêu cực trong những ngày yêu mà là những điều tươi vui khi nhắc lại khiến ta cười mãi.
Em yêu một người, là vì người ta làm em cảm thấy hạnh phúc, nhưng có bao giờ em hỏi liệu người ta có còn hạnh phúc khi cạnh em? Bức sợi dây tình giữa chốn nhân sinh chưa bao giờ là đề tài cũ, nó cứ xoay vần tạo ra rất nhiều màu sắc từ âm nhạc đến văn chương hay thơ từ lai láng. Bởi tình tan vỡ luôn tạo ra những màu sắc, âm thanh khác nhau để làm chất liệu cho “trữ tình” trong cuộc sống, nếu không có nỗi đau thì ai sẽ trân trọng niềm vui vốn mong manh lại vô thường.
Tâm trạng ta thường dễ dàng rơi vào nỗi đau rồi ngủ vùi trong chiếc chăn của những vỗ về an ủi, bởi lúc ấy cảm giác yêu thương cứ thế mà ùa về. Bất giác, một tiếng gió lướt qua cũng làm mình rùng mình lo sợ, nhưng vừa hay… cuộc sống đâu cho em vùi mình trong chăn mãi. Cũng có lúc em phải rời bỏ chiếc giường êm ái cùng chiếc chăn an toàn để bước đi trên muôn đường gai góc, chỉ tiếng gió cũng làm em lo sợ thì em ơi tiếng mưa to, tiếng sóng biển có thể sẽ khiến em gục ngã, có thể xô đẩy em mặc dù em không muốn mình chịu đựng điều đó phải không em?
Nếu em cho rằng mình chỉ xứng đáng nhận yêu thương, vậy thử hỏi ai sẽ xứng đáng chỉ nhận những nỗi đau em chối từ. Là anh chàng tình si cô gái mà mất ăn, mất ngủ ngày đêm rồi trở thành kẻ cô độc trong cả quãng đời vùi thân nơi lòng đất, là cô gái đôi mươi vì người yêu rời đi mà từ giã chốn thị thành tìm về miền đất chỉ có cô cùng nỗi nhớ? Không đâu, họ xứng đáng nhận được yên vui trong ván bài tình trường hơn em tưởng, bởi họ dám liều mình gặm nhấm những nỗi đau trong khi em chọn cho mình cách trốn tránh mà chưa từng đối diện.
Em có quyền ôm trọn những ngày vui nhưng tất nhiên phải hòa trộn thêm vài ngày buồn, bởi một món ăn đâu thể hoàn thành từ một gia vị, thứ em cho là làm tổn thương em nhưng nếu em biết pha trộn đúng liều nó sẽ là mũi tiêm hiệu nghiệm nhất để xoa dịu những tổn thương trong lòng em sau bao ngày em chiêm nghiệm nó.
Em từ bỏ những điều viển vông thì cuộc sống sẽ không thể bám víu vào nó mà vùi dập tâm can em như bao lần, biết buông bỏ và biết nắm lấy khi cần là điều em phải tập qua đôi lần vụn vỡ. Đừng đổ lỗi người rời đi mà hãy học cách thứ tha và vỗ về cõi lòng đang ngày càng già cõi sau mỗi lần tiễn một chuyện tình rời đi.
Tác giả: Huỳnh Phúc Hậu - blogradio.vn
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn