Người dưng ngược nắng
Thứ năm - 11/03/2021 23:09
Lúc ấy tuổi trẻ nhiệt huyết nên em chẳng ngần ngại, em chọn ngày mưa gió, chọn thời điểm anh tan học, để mong một lần gặp gỡ lãng mạn vạn lần không quên, em đi bộ dầm mưa trước ô anh. Hì! Anh lại mải luyên thuyên với bạn về bài trên lớp, không nhìn lên em, mà vội bước qua em. Hại em mưa ướt lạnh ốm tới mấy ngày sau.
***
Người dưng thì ta có thương được không? Người dưng là gì mà ta lạc lòng nghĩ tới. Rồi để tim mình thương một người dưng.
Anh! Người dưng lạc lối, lạc lối vào tim em! Để rồi thương nhớ một đời.
Thanh xuân em giành thương anh, để sau bao năm, anh thương người khác, rồi mưa cứ rơi mãi, rơi mãi trong lòng em.
Em còn nhớ ngày đầu gặp anh, hôm ấy ánh mặt trời như dồn hết về bên anh, anh cùng các bạn đang chơi bóng rổ, em đi qua sân thể dục, cơn gió vô hình, ánh mắt em nhìn về phía anh. Tim đập lỡ một nhịp. Em thích anh từ dạo đó.
Trường đại học bách khoa tuy rộng, nhưng không khó để em tìm ra anh, để gây được sự chú ý của anh là bao đêm thao thức lên kế hoạch. Lúc ấy tuổi trẻ nhiệt huyết nên em chẳng ngần ngại, em chọn ngày mưa gió, chọn thời điểm anh tan học, để mong một lần gặp gỡ lãng mạn vạn lần không quên, em đi bộ dầm mưa trước ô anh.
Hì! Anh lại mải luyên thuyên với bạn về bài trên lớp, không nhìn lên em, mà vội bước qua em. Hại em mưa ướt lạnh ốm tới mấy ngày sau.
Thế ấy! Ốm chưa là gì. Em đội cả ngày nắng dưới sân tập tay cầm sẵn bình nước theo dõi anh đánh bóng, vậy mà lúc giải lao anh nhìn khắp nơi, nhưng ánh mắt ấy không nhìn về phía em.
Thương một người dưng thật khó chịu, bao nhiêu lý do để từ chối, nhưng lỡ thương thầm nên biết phải làm sao?
Trò chuyện cùng các bạn khoa anh em được biết, sắp tới ngày lễ 20/11 anh được chọn thay mặt cả trường đọc diễn thuyết, cơ hội của em đã tới. Hồi hộp chờ đợi ngày ấy cũng tới, lúc anh lên phát biểu em chăm chú lắng nghe, tay cầm chắc bó hoa bên trong em để tấm thiệp thay lời tỏ tình, trước mắt em là chàng trai lịch lãm, phong độ, đẹp trai và tài giỏi. Bài phát biểu vừa kết thúc tiếng vỗ tay ngập sân trường, em chưa kịp bước lên tay anh đã cầm bao bó hoa của các bạn gái mến mộ, hoa trên tay em rơi xuống, em buồn! Thương thầm anh không chỉ mình em.
Trời chiều gió nhẹ, chân lang thang dạo bước trên vỉa hè, mùa thu Hà Nội đẹp đến nao lòng, những cô Bác bán hoa dạo trên chiếc xe đạp chở những bó hoa cúc họa mi. Hàng cây bàng bên đường lá đã chuyển sang màu đỏ, một góc đường cà phê cổ vang lên ca khúc về Hà Nội:
“Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người
Lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai?
Sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho tôi
Sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi . . . ”
Tôi đang thầm hỏi tôi đang nhớ ai? Chắc tôi đang nhớ đến anh. Rầm . . . tập giấy vẽ trên tay rơi xuống, theo gió bay khắp vỉa hè vắng tôi đã va vào anh. Anh gặp tôi đúng thời điểm, đúng khoảnh khắc, hay mùa thu Hà Nội đã trả lời cho tôi. Ánh mắt anh nhìn tôi tình tứ, thơ mộng, tôi say nắng anh rồi tôi lạc mất trái tim.
Trở về thực tại tôi thấy anh đã nhặt xong tập giấy vẽ, xếp gọn gàng đưa cho tôi.
- Anh xin lỗi nhé.
Cơ hội cho tôi làm quen anh đến, tôi nhanh tay nắm lấy – Không - Tôi trả lời
Anh cười - Thế muốn anh làm gì?
- Sếp lại tập giấy vẽ từ tranh đầu đến cuối cho em.
Anh mời tôi vào quán cà phê cũ, anh bắt đầu nghiên cứu tranh tôi, còn tôi ngắm anh không chớp mắt, bất chợt anh nhìn lên làm tôi bối rối.
Anh nói - Tranh em có phải xếp theo quy luật sáng nắng chiều mưa giữa trưa sấm sét.
- Dạ dạ ơ a anh dám…
Tiếng cười hai chúng tôi bắt đầu cho những ngày mưa, nắng. Ngoài giờ học tôi thường theo anh lên thư viện ngắm anh nghiên cứu sách, buổi chiều theo anh ra sân bóng. Anh cũng hay theo tôi lang thang vẽ tranh, đôi chút ngẫu hứng anh làm người mẫu cho tôi.
Anh dân phố gốc, tôi dân tỉnh lẻ chúng tôi như bù trừ khoảng trống cho nhau. Đêm ấy Giáng Sinh, sánh bước bên anh cùng dòng người tấp nập, vào trong thánh đường anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi thì thầm: Anh yêu em
Mùa giáng sinh ấy ấm áp! Người dưng đã thương tôi.
Thanh xuân – quãng thời gian tươi đẹp chúng tôi giành cho nhau, cùng nhau đi qua năm tháng lúc giận hờn sẽ chữa lành bằng những yêu thương, nên tôi cứ mơ màng tới cái kết viên mãn. Nhưng không, chúng tôi đã xa nhau, xa mãi, năm tháng ấy anh vội quên.
Vì thành tích học tập tốt, sau khi tốt nghiệp được nhận học bổng sang Nga du học, cả khoa anh có hai người, anh và cô ấy, từ dạo ấy anh dần quên đi tình tôi.
Ngày anh bay sang Nga, tôi đi tiễn anh ôm tôi tạm biệt, anh nói:
- Khoảng cách giữa chúng ta không xa, nhưng... thật ra chẳng bao giờ gần được nữa
Lời chia tay anh nói tôi mỉm cười quay đi, phải tôi đã khóc chỉ may rằng không khóc trước mặt anh.
Anh! Người dưng ngược nắng, thanh xuân tôi giành thương anh! Để sau cuối anh thương người khác.
Lý trí có mạnh mẽ đến đâu, kiên định thế nào, thì tim cứ thương nhớ một người dưng, thương thì đâu biết được lý do thôi thì lỡ đau, để đau thêm lần nữa để rồi cứ thương mãi thương mãi một người dưng.
Tác giả: TUYẾT HẠ - blogradio.vn