Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.
***
Dành cả thanh xuân để yêu một người (Thiên Cầm)
Một ngày chủ nhật âm u. Mây đen giăng kín cả bầu trời như đang báo trước cho em biết rằng một cơn mưa sẽ kéo đến, một cơn mưa rất lớn.“Chỉ là em muốn ôm chặt anh lúc này, giữ chặt anh lúc này không buông tay.” Giai điệu quen thuộc vang lên, em với tay lấy chiếc điện thoại, cuối cùng thì cũng đến. Một cuộc gọi từ anh.
- "Em nghe đây!”
- “Em… Cám ơn em vì đã bên cạnh anh suốt thời gian qua. Nhưng… mình… dừng lại đi. Anh xin lỗi!”
Cuộc điện thoại chỉ vỏn vẹn 23 giây ấy đã đủ để anh nói hết những điều mình cần. Vậy là kết thúc, kết thúc rồi. Mưa chợt rơi từ bao giờ, những hạt mưa như rơi thay cho những giọt nước mắt của em vậy. Em ngắm nhìn những giọt mưa một lúc lâu rồi quay vào lấy vội chiếc áo khoác, em lên xe và lao đi trong cơn mưa một cách vô định bởi em không biết mình sẽ đi đâu và về đâu lúc này. Hòa vào cơn mưa, em cố để giấu đi những giọt nước mắt. Em không muốn người khác nhìn thấy em khóc, em không muốn mọi người nhìn thấy mình yếu đuối hơn bao giờ hết như lúc này.
Chạy một vòng quanh thành phố và quay về nhà, em chẳng biết mình đã nín khóc từ bao giờ hay nổi đau ấy làm em khóc không thành tiếng. Sau bao nhiêu năm bên nhau, dấu chấm hết cho chuyện tình chúng mình chỉ bằng một cuộc gọi dài hai mươi ba giây thôi ư? Em biết chúng ta rồi sẽ chia tay nhưng em không ngờ ngày đó lại đến qua nhanh như vậy. Kết cục này em đã đoán trước được nhưng vẫn thật khó để có thể chấp nhận nó.
Sau khi tốt nghiệp, anh và em chọn làm việc ở hai thành phố khác nhau. Em chọn về quê mình, quê của chúng ta là một thành phố nhỏ. Anh thì chọn làm việc trong một môi trường mà có nhiều cơ hội hơn để thăng tiến trong công việc, Sài Gòn hoa lệ. Rồi cũng vì từ đó mà tình cảm giữa chúng ta nhạt dần, nhạt dần. Không còn những tin nhắn mỗi sáng, không còn những cuộc gọi kéo dài mãi cho đến khi cả hai đứa ngủ quên. Cũng chẳng còn những câu hỏi thăm nhau, chẳng còn những câu nói ngọt ngào mỗi tối. Tiếp theo đó là những tháng ngày em mòn mỏi đợi tin nhắn anh mỗi đêm, đợi những cuộc gọi của anh mỗi sáng. Mỗi khi em gọi cho anh chỉ nhận lại từ anh “Anh bận, anh gọi lại sau.”, mỗi khi em nhắn tin cho anh anh cũng chỉ trả lời “Anh đang làm việc.”
Suốt mấy tháng anh cũng chẳng về thăm em lấy một lần, anh có về thì anh cũng vội đi đến mức em chẳng kịp hỏi han anh câu gì. Cứ thế, khoảng cách giữa chúng ta ngày càng lớn. Và hôm nay chúng ta đã thật sự kết thúc. Kết thúc này không vì thời gian, không phải vì khoảng cách mà vì một điều rất khác. Em biết chúng ta chia tay không phải vì khoảng cách xa xôi, cũng không phải vì anh bận việc không có thời gian dành cho em mà vì cô ấy đúng không anh? Hôm nay, ngày chúng ta chia tay cũng là một trăm ngày anh và cô ấy quen nhau. Em đã biết từ lâu khi vô tình nhìn thấy trang Facebook của cô ấy nhưng em vẫn cố im lặng hy vọng rằng anh không còn tình thì cũng nghĩ về một chút nghĩa suốt mấy năm qua chúng ta bên nhau mà quay về nhưng không thể.
Em đã dành cả tuổi thanh xuân của mình để ở bên cạnh anh nhưng thứ em nhận lại từ anh chỉ là nước mắt. Cũng đúng, một cô gái quê mùa, chẳng có gì thay đổi suốt những năm tháng bên anh như em thì làm sao có thể so sánh với cô ấy. Một cô tiểu thư xinh đẹp, có tiền, có địa vị và cô ấy có thể giúp anh có một vị trí cao hơn vị trí của anh hiện tại. Em chẳng có gì cả, em chỉ có trái tim chân thành dành hết tình cảm cho anh, nhưng với anh nó vẫn không đủ.
Em không níu kéo anh, anh cứ đi cùng người mà anh đã chọn, người có thể cho anh mọi thứ tốt hơn em. Em chỉ buồn, chỉ trách bản thân mình đã để anh đi quá xa vòng tay em. Nói em không giận anh là em nói dối, nhưng em giận anh thì cũng có được gì đâu khi mà người sai là em. Em đã sai ngay từ khi bắt đầu. Điều duy nhất bây giờ em có thể làm là chúc phúc cho anh cùng người con gái ấy. Em mong anh sẽ thật hạnh phúc với người mà anh đã chọn. Với riêng em, em chỉ mong anh nhớ rằng là em đã ở bên cạnh anh những lúc khó khăn nhất chứ không phải là cô ấy. Cô ấy đến bên anh khi anh thành đạt và có mọi thứ đủ đầy, cô ấy chỉ nhìn thấy anh những lúc phong độ và lịch lãm nhất. Còn em, em là người đã ở bên cạnh anh, một người con trai em yêu thương, một cậu sinh viên dù khó khăn nhưng vẫn lạc quan và tin vào một tương lai tươi sáng. Nếu sau này hai người không hạnh phúc thì anh cũng đừng bao giờ quay trở về tìm em, em đã không còn đứng nơi đó mà mỏi mòn chờ đợi anh nữa.
Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.
Giọng đọc: Hà Diễm
Thiết kế: Cao Vương Nhật
Sản xuất: Nhóm Blog Radio